Nhưng duy chỉ có Lạc Tú là ông cụ Diệp đã đánh tiếng trước
với ông ta về người này.
Hơn nữa, về chuyện lần trước của Lạc Tú ở sơn trang Long Đằng, Lưu Đức Kiên đã đích thân xem hết các tư liệu chi tiết.
Ngồi ở cái ghế này, ông ta biết, có những người hoàn toàn không nằm trong tầm kiếm soát của mình.
Và thật không may Lạc Tú chính là một trong số những người
đó.
Nếu không giải quyết ổn thỏa, mọi chuyện sẽ thật sự trở nên rắc rối.
Sau khi lên xe, Lưu Đức Kiên lập tức kêu tài xế lái đến trường trung học Uất Kim Hương, trẽn đường đi, ông ta rất sốt ruột và lo lắng.
Thậm chí, Lưu Đức Kiên còn tự hói liệu có phải Lưu Chí Cường đã gây ra họa lớn gì không?
Vì đã để Lạc Tú phải đích thân gọi điện tới thì đây chác chán không phải chuyện nhỏ!
Mà lúc này, Lưu Chí Cường đang nằm bò ra bàn ngú một cách ngon lành.
Lưu Đức Kiên đến rất đúng lúc, nhưng bây giờ vần đang trong giờ học, ông ta chỉ có thế ở bên ngoài đợi.
Đối với những người rất quý trọng thời gian như Lưu Đức Kiên thì đây là một loại tra tấn, nhìn thấy con trai Lưu Chí Cường
đang bò ra bàn mà đánh một giấc ngon lành, cơn giận của Lưu Đức Kiên càng lúc bùng lên dữ dội.
Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ tan học. Giáo viên bước ra khỏi phòng học, Lưu Đức Kiên cũng sâp bùng nố. Ngược lại, Lưu Chí Cường vẫn ngủ không biết trời đất là gì.
Lưu Đức Kiên gần như xông vào lớp, nhìn thấy ông ta, các bạn học sinh lớp số ba đều thấy rất hiếu kỳ, không biết ông ta là ai và tại sao lại vào đây.
Lưu Đức Kiên túm tóc Lưu Chí Cường, lôi cậu ta dậy, sau đó giáng cho cậu ta một cái bạt tai.
Lưu Chí Cường lập tức tỉnh ngủ, thậm chí còn bị đánh đến mơ hồ, không ngờ ở trường học lại có người dám đánh mình.
Nhưng khi cậu ta mờ mát ra, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình kia liền sững người lại.
“Ba.”
Lưu Đức Kiên vẫn chưa hả giận, lại vung tay tát con trai thêm một cái nữa, sau đó mới sầm mặt lại, gào lên: “Mày theo tao ra ngoài!”
Lưu Chí Cường ôm mặt, nhìn Lưu Đức Kiên đứng ở hành lang mới hiểu ra hóa ra đây là thật, không phải mơ.
Lớp số ba nổi lên một trận bàn tán xôn xao.
“Vừa rồi Chí Cường gọi người đàn ông kia là ba ư?”
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Không phải ba cậu ta thì ai dám đánh cậu ta như vậy chứ?”
“Thầy Lạc thật sự gọi ba cậu ta đến đây ư?”
“Xong rồi, xong rồi, bây giờ tôi đi xin lồi thầy Lạc còn kịp không?”
“Lần này Chí Cường chết châc rồi, vừa nãy cậu ta còn khoác lác. lần này chắc chắn cậu ta sẽ bị thầy Lạc “chỉnh” chết!”
Bấy giờ nhiều học sinh đã thật sự khiếp sợ, không còn dám đùa cợt nữa.
Vi nếu ngay cả ba của Lưu Chí Cường mà thầy giáo cũng mời đến, vậy thì phụ huynh của bọn họ thật sự rất có khả nẽng cũng sẽ được mời đến. Vậy thì gay go rồi đây, sau này trong lớp này còn ai dám đổi đầu với thầy Lạc nữa?
Bên ngoài hành lang.
“Có phải mày đã gảy ra họa lớn rồi không?” Lưu Đức Kiên hỏi, thực tế đây là điều mà ông ta rất lo láng.
Nói đúng ra thì ông ta không sợ Lạc Tú, dù sao ông ta cũng là thị trưởng của Thông Châu. Nhưng ông ta không muốn đắc tội với Lạc Tú, càng không muốn giao lưu, qua lại với anh, vì dù sao thản phận của anh cũng hơi nhạy cám. Lưu Đức Kiên
không muốn có bất cứ một vết nhơ nào.
Nhưng lần này vì thằng con trai kém cỏi mà ông ta không thể không đến nói chuyện với Lạc Tú.
“Mày đưa tao đi gặp giáo viên chủ nhiệm của lớp mày!” Lưu Đức Kiên tức giận, nói.