“Tôi vô cùng xin lỗi vì học sinh Chu Tiểu Ly trong lớp của tôi đã làm những chuyện như vậy, một lần nữa tôi xin bày tỏ lời xin lỗi sâu sác đến những em học sinh nữ đó.”
“Đồng thời, tôi cũng hứa với các em ấy rằng Chu Tiếu Ly sẽ lên đây đế xin lỗi các em. Bảy giờ, học trò Chu Tiếu Ly, mời em lẻn đây để xin lỗi.” Giọng nói của Lạc Tú khiến toàn trường đều nghe thấy.
Nhưng nó cũng khiến toàn bộ giáo viên và học sinh đều ồ lên.
Vi lời nói vừa rồi của anh, bảo Chu Tiểu Ly đi lên xin lỗi!
“Đầu óc của giáo viên mới tới này bị hỏng rồi hay sao thế?”
“Tôi không nghe lầm đó chứ, anh ta vừa bảo Chu Tiếu Ly lên xin lỗi ư?”
“Đó chính là chị đại của trường Uất Kim Hưomg, đánh nhau ấu đả, có việc nào mà chưa từng làm chứ?”
Và thậm chí một số giáo viên đã bật cười, vì không thể nào kêu Chu Tiểu Ly đi lên xin lồi được.
Nếu Chu Tiếu Ly ngoan ngoãn như vậy đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
‘Tôi nghĩ là yêu cầu hiệu trường lên xin lỗi còn có xác suất cao hơn Chu Tiếu Ly.” Một giáo viên vừa đẩy gọng kính vừa nói.
“Ha ha har cũng đúng, thầy Lạc mới tới, vẩn còn quá trẻ nên chưa nâm rõ tình hình.”
Trong lớp số ba, nhiều người đã bát đầu bỡn cợt.
“Tôi có nghe lầm không? Tiếu Ly, thầy ấy kêu cậu lên xin lỗi kìa.” Hàn Phong cười nói.
“Đúng vậy Tiểu Ly, cậu đi đi.”
“Tiếu Ly, tôi xem lát nữa thầy ấy còn ngấng mặt lên được không!” Lớp số ba không tin Chu Tiểu Ly sẽ đi lên xin lỗi.
Họ chính là bạn học của Chu Tiểu Ly, và họ biết rõ tính cách của Chu Tiểu Ly hơn ai hết.
Đó là một kiếu thờ ơ và kiêu ngạo không quan tâm đến lời nói của mọi người.
‘Tôi rất muốn đi lên hỏi thầy Lạc, có phải hôm nay mặt trời mọc hướng tây không?”
Còn Trần Hữu đứng ở dưới, nụ cười càng ngày càng rõ, đấu với tôi sao, anh vẫn còn non và xanh lâm. Nhưng số lớp ba đã
nhanh chóng không cười được nữa.
Bởi vì Chu Tiểu Ly đang đứng ờ phía sau đã di chuyển. “Không phải chứ? Tiểu Ly, cậu định lên thật à?”
“Tiếu Ly, cậu định làm gì vậy?” Hàn Phong giật mạnh cánh tay Chu Tiểu Ly kéo lại, nhưng đã bị Chu Tiểu Ly hất ra.
“Xin lỗi mọi người!” Chu Tiếu Ly lấy ra một tờ giấy, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua Lưu Chí Cường, Chu Tiểu Ly bất ngờ lẻn tiếng.
“Chí Cường, cậu nên cấn thận. Tôi phải nhắc nhở cậu rằng, giáo viên chủ nhiệm mới không đơn giản như cậu nghĩ, mấy món đồ của cậu chắng làm gì được thầy ấy cả.”
Chu Tiểu Ly thực sự đã đi lên.
Điều này lại một lần nữa gây náo động cho giáo viên và học sinh của trường.
“Má ơi, Chu Tiểu Ly thật sự đi lên à?” “Không phải chứ, tôi bị hoa mát chăng?”
“Đúng là muốn xin lỗi?”
“Đây là Chu Tiểu Ly giả sao?”
Một đám giáo viên cũng sững sờ.
‘Hôm nay mặt trời mọc phía tây à?”
“Anh ta làm cách nào vậy?”
Đây là điều mà Trân Hữu muốn biết nhất, đôi mát của Trần Hữu tối sầm lại, tức giận đến mức choáng váng.
Rõ ràng mọi thứ đang trong tầm kiếm soát, vậy sao lại xuất hiện vấn đề chứ?