Lạc Tú cũng không nói nhiều mà bước ra ngoài, rồi nhanh chóng biến mâ’t vào màn đêm.
Anh cảm thấy châc chân trên người Chu Tiếu Ly có vấn đề, bới vì Chu Tiếu Ly chính là con gái của nhà giàu nhất Thông Châu, tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, sao lại đi thu phí bảo kè được chứ.
Thật ra Chu Tiếu Ly vẫn chưa đi xa, hơn nữa tốc độ của Lạc Tú rất nhanh nên anh nhanh chóng tìm được Chu Tiếu Ly, có điều anh không đuối theo mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Chu Tiểu Ly khỏng sống trong khuôn viên trường, Lạc Tú biết điều này, nhưng nghe nói gia đình cô ta ở nơi khác của Thông Châu, vậy cô ta sống ở đâu?
Sau khoảng mười phút, Chu Tiếu Ly bước vào một tiếu khu cũ đổ nát.
Sau đó Chu Tiếu Ly bước vào trong sân của một căn nhà dân, bước đến dưới vòi nước trong sân rồi cúi đầu dưới vòi nước chuấn bị gội đầu, bên cạnh còn có một chai dầu gội đầu đê* sẵn.
Cuối cùng, sau khi Chu Tiếu Ly gội đầu xong thì mái tóc màu xám khói kia đã biến thành mái tóc dài đen nhánh, lớp trang điếm đậm cũng được rửa sạch. Chu Tiểu Ly lấy một chiếc khăn bọc mái tóc lại, rồi sau đó tiếp tục rửa sạch hình xăm.
Rõ ràng những hình xăm đó là được dán lên, sau khi rửa xong, Chu Tiểu Ly lấy ra một bộ đồng phục học sinh mặc vào.
Dáng vẻ này không còn là dáng vẻ của một tên du côn nữa, mà đó là vẻ ngoài của một học sinh ngoan giỏi.
Cuối cùng, Chu Tiểu Ly đi theo một cầu thang trong sân lẻn tầng hai._____________________________________________
Lầu hai u ám và đổ nát, thậm chí còn hơi bấn, Chu Tiếu Ly lấy chìa khóa ra mở một cánh cửa đố nát nhất rồi bước vào.
Lạc Tú chạy đến bên cửa sổ, sau đó nhìn vào bên trong qua một khe hờ. “Mẹ, con đi học về rồi.”
Cô ta đã trút bỏ vẻ lạnh lùng vốn có, ngược lại đã biến thành một vẻ dịu dàng đến khó tá.
Đèn bật lên, chỉ có một phòng ngủ, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bởi vì có quá nhiều đồ nên mặc dù sạch sẽ vần hơi bừa bộn, gần như không có chỗ để đặt chân.
Mà trên chiếc giường duy nhất có một người phụ nữ đang nằm.
“Khụ khụ, Tiểu Ly tan học rồi à? Hôm nay ở trường thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Chu Tiểu Ly vừa trả lời vừa đi tới chiếc bàn duy nhất lấy ra rất nhiều thuốc.
“Mẹ, mẹ lại quên uống thuốc rồi.” Chu Tiểu Ly vừa nói vừa bát đầu mờ thuốc ra.
Có thế thấy, những loại thuốc đó không hề rẻ.
“Khụ khụ, sức khoẻ của mẹ mỗi ngày một xấu đi, chầng đỡ chút nào.” Mẹ Chu Tiểu Ly thở dài.
“Sao lại vậy chứ?”
“Đúng rồi, mẹ, đây là ba ngàn mà hôm nay ba đã cho con.
Sáng mai con sẽ đl mua thuốc cho mẹ.” Chu Tiểu Ly lấy ra ba ngàn đặt ờ trên bàn.
“Mồi ngày ba con đều cho mẹ tiền nhưng ông ấy vẫn không chịu đến gặp mẹ.” Mẹ của Chu Tiếu Ly lắc đầu nói.
“Chầng phải ông ấy rất bận à, gần đây công ty rất nhiều việc nên ngày nào cũng phải tăng ca.” Chu Tiểu Ly lấy ra một nám thuốc to, sau đó rót một ly nước đưa cho mẹ cô ta.
Nhưng điều khiến Lạc Tú ngạc nhiên là mẹ của Chu Tiếu Ly đã đưa tay ra sờ soạng tìm kiếm một lát rồi mới cầm chiếc cốc lên, mẹ cô ta không thế nhìn thấy.
Uổng thuốc xong, Chu Tiểu Ly đỡ mẹ nằm xuống, sau đó cô ta cầm một cái chậu ngâm chân, chuẩn bị xuống lầu lấy nước.
“Đảy là lý do em thu phí bảo kẽ à?” Lạc Tú hỏi khi đang đứng ở cửa với điếu thuốc ngậm trong miệng.
“Thầy theo dõi em à?” Khi nhìn thấy Lạc Tú ở đây, Chu Tiểu Ly chẳng những không sợ hãi chút nào mà thậm chí còn có vẻ tức giận.
“Hoặc là tôi đi lèn nói cho mẹ em biết sự thật rằng con gái cưng của bà ấy ngày ngày đều ờ trường thu phí bảo kẻ, hoặc là tôi sẽ giúp em chữa khỏi cho bà ấy.”
“Thầy có nhiều tiền như vậy sao? Mấy năm nay mẹ em đã tốn hơn một ngàn vạn rồi.” Chu Tiếu Ly cười khấy.
“Em hiểu nhầm rồi. Tôi đã nói là tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ấy, bà ấy không phải bị bệnh mà là bị trúng độc.” Lạc Tú có khả năng nhìn xuyên thấu nên đương nhiên có thế nhìn ra chất độc trong người mẹ của Chu Tiếu Ly.
“Tại sao em phải tin thầy?” Chu Tiểu Ly vẫn không chịu tin.
Lạc Tú chỉ chỉ vào đôi mát của mình, sau đó nói với vẻ mỉa mai.
“Màu đen, mặt trên cũng là màu đen, còn có một con mèo hoạt hình!”