“Giỏi lắm Lạc Tú, cảnh sát đều về phe anh. Có điều đây là trường học, trường học có quy định của trường học.”
“Nếu vi phạm nội quy, nhà trường sẽ phạt cô ta.”
Lạc Tú mặc kệ Trần Hữu, mờ cửa và đưa Chu Tiểu Ly đi ra ngoài.
“Tiếu Ly, em đã trấn lột của họ bao nhiêu?” Lạc Tú hỏi, thực ra trong mât Lạc Tú đó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần bồi thường tiền và xin lỗi là được, không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy.
Đương nhiên chuyện này cũng có nguyên nhân do Lạc Tú bao che khuyết điếm.
Nhưng phản ứng của Chu Tiếu Ly lại khiến người ta thật bâ*t ngờ.
Chu Tiểu Ly đẩy Lạc Tú ra rồi nói.
“Chuyện của em không cần thầy lo!” Chu Tiếu Ly chạy ra ngoài.
Điều này khiến Lạc Tú hơi kinh ngạc.
Còn Trần Hữu lại cười nhạt, nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm đầc ý.
Lạc Tú lấy ví tiền ra, trong ví chỉ có năm ngàn tiền mặt, anh đưa cho mấy cô gái và nói.
“Các em cứ cầm số tiền này trước đi, Tiếu Ly trấn lột của các em bao nhiêu thì tôi sẽ trả lại cho bấy nhiêu. Tôi thay mặt Tiếu Ly xin lỗi vì hành vi sai trái này, mặt khác tôi sẽ báo Tiếu Ly xin lồi các em trước toàn trường trong ngày đại hội này.” Lạc Tú xin lỗi mấy cô nữ sinh.
“Hừ, kêu Chu Tiếu Ly xin lỗi bọn họ trước mặt toàn trường ư?” Trần Hữu cười mỉa mai.
“Tôi đã nói thì sẽ làm được.”
“Sao anh không nói là viết bản kiếm điếm nữa đi?” Trần Hữu lại mỉa mai.
“Cũng được.”
“Anh có thế cam đoan rằng Chu Tiểu Ly sẽ không trấn lột nữa? Sẽ không tái phạm nữa?” Trần Hữu cười chế giễu.
“Anh có thể cam đoan rằng Chu Tiếu Ly sẽ xin lỗi các em ấy trước toàn trường chứ?”
“Anh có thế cam đoan rằng Chu Tiểu Ly sẽ viết bản kiếm điếm chứ?” Trần Hữu lại cười nhạt.
“Tôi đã nói thì sẽ làm được.” Lạc Tú nói với vẻ bình tĩnh.
“Làm không được thì sao?” Trần Hữu tiếp tục hỏi.
“Nếu làm không được thì tôi sẽ từ chức. Đây không phải là câu trả lời mà thầy Trần muốn nhất sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Được, tôi cũng không ép anh!” Trần Hữu chợt cười lớn.
“Vậy thì, thầy Lạc hãy viết một lá thư cam đoan đi.”
“Được.”
“Lão Trương, anh viết thay đi.” Trần Hữu ra lệnh, bởi vì anh ta sợ Lạc Tú giờ trò.
“Được, có điều cũng như nhau mà thôi, tôi cũng không phải người không biết xấu hổ như thầy Trần.” Lạc Tú nói với giọng châm chọc.
“Hừ, anh lên mặt không được vài ngày đâu. Tôi thật muốn xem anh có cách gì có thế khiến Chu Tiểu Ly xin lỗi trước toàn trường đây?” Trần Hữu lấy lại tờ giấy cam đoan kia, trên đó viết rõ điều kiện của Lạc Tú.
Lạc Tú cầm bút lèn và ký tên.
Còn Trần Hữu lại không hề lo láng chút nào, với tính cách đó của Chu Tiểu Ly, vừa rồi Lạc Tú đã giúp cô ta mà cô ta còn không thèm cảm kích, vậy Lạc Tú làm cách nào đế khiến Chu Tiếu Ly xin lỗi đây?
Thật vậy, tính cách của Chu Tiểu Ly rất kỳ quặc, thậm chí có vẻ như không hợp đạo lý làm người.
Đã vậy cô ta còn là một học sinh, Lạc Tú không thế dùng những cách khác thường đế ép Chu Tiếu Ly phải xin lỗi được.
Vì vậy, vấn đề này thực sự là một điều rất rác rối.