Sau đó Lạc Tú lên tiếng: “Tôi mời học sinh của tôi bao nhiêu bữa thì anh mời hơn năm trăm học sinh đang ở đây bấy nhiêu bữa?”
“Tỏi nói trước mặt mọi người, anh tưởng tòi sẽ đổi ý à?” Trần Hữu cười khẩy nói. Lạc Tú anh có thể mời được mấy bữa chứ?
Hoặc là nói Lạc Tú có tiền mời được mấy bữa?
Chưa đến mười bữa thì Lạc Tú đã không chịu nối rồi.
Vì vậy Trần Hữu rất tự tin.
“Được, ông chủ, ông cũng nghe rồi đấy, mọi người ở đây cũng nghe cá rồi, vậy thì tôi mời học sinh lớp tôi ăn ba tháng, hơn nữa một ngày ba bữa.” Lạc Tú cũng cười khẩy nói.
“Hừ, tên họ Lạc kia, anh đừng có huênh hoang thế, mọi người đều nghe thấy hết rồi nhé, anh đừng có mà không trả tiền ra đấy.” Trần Hữu rất chắc chắn điếm này.
“ông chủ, tính xem hết bao nhiêu?” Lạc Tú lên tiếng.
“Tổng cộng năm trăm bốn mươi ngàn tệ.” ông chủ tính ra nhanh chóng.
“Hừ, tôi xem anh có thể móc đáu ra năm trăm ngàn.”
“Cạch.”
Một chiếc thẻ ngân hàng bay ra.
“Quẹt thẻ.” Lạc Tú cười khẩy nhìn Trần Hữu.
Trần Hữu lúc này ngây ngấn cả người.
“Anh còn giá vờ ư, chắc không phái anh tường lấy thẻ ra đế hù dọa tôi chứ, tưởng tôi không dám à?” Trần Hữu cười khẩy nói.
Chỉ có Lưu Chí Cường âm thâm máng một câu ngu ngốc trong lòng.
“Quẹt.”
Ồng chủ thật sự quẹt thẻ, một tờ hóa đơn nhỏ in ra.
Sau đó Trần Hữu không dám tin, vội vàng cầm lấy hóa đơn xem.
“Thật sự là năm trăm bổn mươi nghìn?” Trần Hữu có chút không dám tin, tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Không thế nào.
Không phải anh ta là một công nhân bình thường hay sao?
Một người đi làm bình thường lại thật sự dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy ư?
“Này thầy Trần, đến lượt thầy rồi đấy. ồng chủ tính xem năm trăm người thì mất bao nhiêu tiền?” Lưu Chí Cường bồng nhiên mở miệng.
“Tính xong rồi, mười ba triệu rưỡi.” ồng chủ nhìn về phía Trần Hữu.
Mười ba triệu năm trăm ngàn tệ.
Có lẽ mấy trăm ngàn đối với Trần Hữu mà nói không phải là một con số nhỏ, nhưng mà mười ba triệu rưỡi thì thực sự không phải là một con số nhỏ.
Hơn nữa mười ba triệu rưỡi lại là ném qua cửa sổ, không có ích
gì-
Trần Hữu lúc này thật sự có cảm giác đâm lao phải theo lao.
“Trả tiền đi thầy Trần.” Lạc Tú cười khấy nhướng mày.
“Sao nào cậu cả Trân, muốn đổi ý à?” Lưu Chí Cường cười khẩy nói.
Trần Hữu ngây ngẩn cả người, dù sao vừa nãy lúc chưa tính ra cần bao nhiêu tiền, anh ta còn có thể nói lung tung, nhưng dợi đến lúc thật sự tính ra thì hơi khó nhần rồi.
Mười ba triệu rưỡi, anh ta có thế lấy ra nhưng điều đó đồng nghĩa với việc bó đi một nửa tài sán của mình.
Hơn nữa đa số là bất động sản, cũng chính là thể hiện anh ta hoàn toàn không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Anh ta cũng không thế đi hỏi người nhà là mình cần nhiều tiền như thế được.
“Hừ, anh tưởng tôi ngốc sao, phung phí mười ba triệu rưỡi ư?” Quả nhiên Trần Hữu đổi ý, nếu không có thế làm gì nữa đây?
Vừa nghe thấy lời này, Lạc Tú còn chưa phản ứng.