“ừ.” Thái độ của Lạc Tú VỚI học sinh lớp mình tốt hơn khá nhiều.
“Chuyện là, thầy Lạc, thầy có thế mời bọn em một bữa được không?” Lưu Chí Cường cất lời.
‘Tại sao?” Lạc Tú cũng hỏi.
“Em không có tiền, tháng này em sắp cạp đất rồi, hơn nữa bữa sáng nay cũng không có tiền mà ăn.” Lưu Chí Cường giả bộ
đáng thương.
“Được, đi lấy cơm đi, tính vào tôi.” Lạc Tú đương nhiên có thế nhìn ra Hàn Phong và Lưu Chí Cường này có vấn đề, có điều anh cũng lười so đo.
“Thầy Lạc, chúng em muốn ăn ở lầu hai, dẫu sao hôm nay cũng mệt mỏi như vậy.” Hàn Phong đúng lúc này lên tiếng.
“Được rồi đi đi.” Lạc Tú cũng không so đo.
“Thầy Lạc bất công quá, thầy lại mời bọn họ ăn cơm sau lưng chúng em.”
“Đúng đấy thầy Lạc, sao thầy có thế làm như vậy được chứ?”
“Không được, thầy Lạc, thầy cũng phải mời chúng em nữa.” Cả đám kéo hết qua đây, tất cả đều là lớp số 3, ngoài An Linh Như và Cao Mãnh không tới góp vui, những người khác đều đã à đây.
Điều này khiến cho Lạc Tú nhướng mày, đám này muốn ăn sập nhà anh à?
Có điều Lạc Tú đang muốn nói gì đó, Tôn Huy Nam đã sớm thông báo cho Trần Hữu, lúc này Trần Hữu đã chạy qua đây.
“Các em lộn xộn quá, chút tiền lương của thầy Lạc làm sao mời nổi các em được chứ?” Trần Hữu cười khẩy nói.
Lúc này Lưu Chí Cường và Hàn Phong liếc nhìn nhau, có trò hay xem rồi.
“Các em đều không có tiền à?” Lạc Tú không để ý đến Trần Hữu.
“Vâng vâng ”
Cả lớp số 3 đồng loạt gật đầu.
“Lớp số 3 à, các em không cần tìm thầy Lạc đâu, đế thầy mời đi. Các em phải thông cảm cho thầy của các em chứ, dù sao một tháng mới có vài ngàn tệ, các em đỏng người như thế, ăn một bữa cũng phải hết hai ngàn của anh ta.” Trần Hữu móc mỉa nói.
Sau đó anh ta lại lên tiếng.
“Hơn nữa dù sao thầy Lạc của các em cũng đến từ nông thôn, vô cùng kẹt xỉ, nếu không cũng sẽ không bị bạn gái đá. Nghe nói lần đầu đi đến nhà bạn gái, anh ta chỉ mang mấy túi lá trà, cũng quá kẹt xỉ rồi.” Trần Hữu tiếp tục nói kháy anh.
“Nói như vậy, thầy chủ nhiệm Trần của chúng ta thì không kẹt xỉ đâu nhỉ?” Lạc Tú nhướng mày nói.
it nhất tôi hào phóng hơn anh.” Trần Hữu kiêu căng nói. So sự giàu có, Lạc Tú kém xa anh ta.
“Được, tôi dám mời lớp của tôi lên lầu hai ăn cơm, anh mời ai?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Chỉ cần anh dám mời lớp của anh ăn một bữa thì tôi dám mời mọi người ớ lầu một ăn cơm!”
Trần Hữu cũng tức mình, ước chừng sơ sơ, hiện tại lầu một có hơn năm trăm người đang ăn, cũng chỉ là năm mười nghìn tệ mà thôi. Đối với Trân Hữu mà nói, tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thế vả mặt Lạc Tú là anh ta cảm thây xứng đáng.
“Hơn nữa anh có dám thêm không?” Trần Hữu kiêu ngạo nói.
“Thêm kiểu gì?” Lạc Tú hỏi.
“Anh dám mời lớp anh ăn mười bữa thì tôi dám mời tất cá học sinh đang ăn ở đây mười bữa. Anh dám mời trăm bữa thì tôi cũng dám mời trăm bữa, thế nào hả?” Trần Hữu châm chọc nói.
Anh ta cược Lạc Tú không dám, bởi vì anh ta đã nghe chính miệng Trương Thục Phi nói, Lạc Tú chỉ là một người làm công ăn lương ở thị trấn, nếu như đi làm ờ trường học, lương một tháng cũng chỉ có vài ngàn tệ, anh thật sự bỏ được thể diện mời người ta ăn mười bữa sao?
Còn trăm bữa ư?
Lạc Tú hoàn toàn không đào được ra nhiều tiền như vậyg đây là Trần Hữu tỏ ra giàu có, lấy tiền chèn ép Lạc Tú.
“Được, gọi mọi người tới đây, chúng ta lẻn lầu!” Lạc Tú cất lời.
Thật ra không cần Trần Hữu gọi, đám Lưu Chí Cường và lớp số 3 đã sớm gọi rồi.
Bời vì bất kể là ai thầng ai thua, người được lợi đều là bọn họ.
Trần Hữu cũng không sợ, dù sao anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt đế vùi dập Lạc Tú.
Đi vào trong nhà ăn lầu hai, gọi thắng ông chủ nhà ăn ra.