Cao Mãnh đứng dậy, cát trên người còn chưa phủi hết, cậu ta đã nhìn Lạc Tú với vẻ ngạo nghề, bộ dạng rất vênh váo.
Lạc Tú vỗ tay sau đó đi thắng tới chỗ nhảy.
“Thầy đừng nói với tôi là thầy không bắt nạt tôi nén mới định nhảy từ đây nhé?” Cao Mãnh trừng mát nhìn Lạc Tú.
“Đúng rồi, có điều chưa đầy đủ.” Lạc Tú lên tiếng.
“Vì không bẳt nạt cậu nên tôi thêm một thứ.” Lạc Tú nói xong giơ chân lên.
‘Tôi nhảy bằng một chân.”
“Thầy nhảy một chân từ chỗ này ư?” Cao Mãnh tức quá hóa cười, thậm chí cả lớp số 3 vây quanh cũng tức đến bật cười.
Nhưng ngay sau đó.
Trong sự ngạc nhiên của bọn họ, chân kia của Lạc Tú chống đỡ cơ thế, nhún người rồi bật lên, cá người bay thắng lên trời sau đó lúc rơi xuống đã làm lún một hố cát khác.
ực, Hàn Phong nuốt nước bọt.
“Trời ạ, anh ta biết bay à?”
“Hôm nay thật sự gặp ma à?”
“Rốt cuộc anh ta làm thế nào vậy?”
“Chác không phải là người máy đấy chứ?”
“Hơn 12m Ư? Nhảy một chân mà được hơn 12m?” Cả đám lớp số 3 hóng chuyện đều ngáy ngốc.
Lúc này Cao Mãnh hoàn toàn sững sờ.
“Thầy ơi, thầy thật sự là người sao?” Một bạn nữ hỏi.
“Em đoán xem.” Lạc Tú trả lời một cáu khôi hài sau đó mới nghiêm túc nói.
“Dám cược dám nhận thua, bây giờ xếp hàng đứng theo tên cho tôi.”
“Chác các em sẽ không lật lọng đâu nhỉ?” Lạc Tú khinh thường nói, ánh mắt nhìn đầy khinh bỉ.
“Ai nói với thầy chúng tôi lật lọng, ra ngoài thì phải có nghĩa khí, xếp hàng hết cho tôi.” Hàn Phong bị chọc giận.
Học sinh lớp số 3 bát đầu tập hợp, ngay cả các bạn nữ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng: “Được rồi, một nghìn cái nhảy ếch, bát đầu.”
Âm thanh ai oán vang lên, ngày hôm qua hóng chuyện của giáo viên, hôm nay đã đến lượt bọn họ xui xẻo.
“Thầy chủ nhiệm Trần, nếu như anh nhàn rỗi quá thì cũng có thế nháy chung. Tôi thấy sẳc mặt anh không tốt, cần phải rèn luyện chăm chỉ vào.” Lạc Tú nhìn Trần Hữu bền cạnh, nói.
“Lạc Tú, tốt nhất anh đừng có đắc ý.” Sác mặt Trần Hữu rất khó coi, hoàn toàn không ngờ được sẽ là kết quả thế này.
“Không nhảy thì anh còn đứng ớ đây chướng mắt tôi làm gì, không mau cút đi.” Lạc Tú cũng không khách khí, trực tiếp máng người.
“Anh chờ đấy!” Trần Hữu đi ngay, anh ta muốn trả thù Lạc Tú, anh ta thề bây giờ anh ta không muốn nhìn thấy Lạc Tú ở đây dù chỉ một ngày.
Trẽn dãy lớp học, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, lớp số 3 đang làm cái gì
vậy?”
“Đúng đấy, sao chúng nó lại nhảy ếch hết cả lẻn thế kia?”
“Mau ra xem chuyện lạ đi, lớp số 3 hình như đang học thế dục kìa.”
“Bọn lớp số 3 nghe lời như vậy từ lúc nào thế?”
Không chỉ có học sinh, thậm chí các giáo viên cũng cảm thấy kì lạ.
Đây là lần đầu tiên học sinh lớp số 3 nghiêm túc học tiết thể dục.
Một nghìn cái nhảy ếch nhảy mãi đến lúc hết tiết họcr rất nhiều người lúc này đã mềm cả chân, đỡ nhau quay về lớp học.