“Tiếu Trư, lát nữa đi wc hút thuốc đi.” Một đám người đã hứa hẹn xong.
“Cao Mãnh, lát nữa cậu có chơi bóng rổ không?”
Cao Mãnh, người cũng như tên, cơ thế vô cùng cao lớn vạm vỡ. Cậu ta mới mười bảy tuổi đã cao hơn mét tám, hơn nữa còn cỏ thế cao thêm được.
Điều quan trọng nhất là năng lực vận động của người này thực sự có thế nói là biến thái.
Nghe nói người của đội tuyến tỉnh đã tìm cậu ta rất nhiều lần, hi vọng cậu ta tốt nghiệp cấp ba sẽ tham gia đội tuyển tỉnh.
“Không được, tôi phải thử thách vị chủ nhiệm mới của chúng ta, các cậu cứ đợi xem kịch hay đi.” Cao Mãnh khởi động thân thế một chút.
‘Được, chúng ta cứ đợi anh ta mất mặt/
Đối với Cao Mãnh mà nói, không aí nghi ngờ gì hết, bời vì nếu nói đến thể dục, đừng nói là giáo viên, đến cả vận động viên chuyên nghiệp cũng chưa chác đã đánh bại Cao Mãnh.
Không chỉ nói cái gì đứng đầu toàn trường, người ta còn là người đứng nhất toàn tỉnh nữa.
Rất nhanh chóng, tiết thế dục đã bát đầu.
Đám học sinh lớp số 3 lười biếng đi về phía sân thế dục.
Sau đó ai nấy đều mất hết tinh thần, vặn eo khom lưng đứng à
nơl đó.
Thậm chí còn có mấy người dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Còn chưa bắt đầu mà mấy nữ sinh đã chạy tới xin Lạc Tú nghỉ.
“Thầy ơi, bà dì của em đến rồi, không thế vận động.”
Câu này chắc chân là giả, Lạc Tú đương nhiên có thế nhìn ra được.
“Nói với bà dì nhà em một tiếng, hôm nay đóng cửa không tiếp, ngày mai lại đến.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Hiện tại bắt đầu chạy.” Lạc Tú cũng không chỉnh lại đội hình, nói thắng luôn.
Mấy nữ sinh đang muốn tranh cãi, bồng nhiên có một tiếng
hét lên.
“Thầy ơi chờ một chút.”
Cao Mãnh đứng dậy, thật ra không cần đứng thì Cao Mãnh cũng có một cảm giác như hạc giữa bầy gà.
“Làm sao vậy?” Lạc Tú hỏi.
“Thầy ơi, thầy có phải là giáo viên thế dục không?” Cao Mãnh truy hỏi.
“Cậu nói linh tinh đấy à?” Lạc Tú nhíu mày nói.
“Thưa thầy, tôi đại diện cho cả lớp khiêu chiến với thầy.” Cao Mãnh chỉ vào Lạc Tú có vẻ rat hí hửng.
Đến rồi đến rồi, trò hay đến rồi, nhất thời cả lớp số 3 lập tức phấn chấn.
“Được thôi.” Lạc Tú không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha, tên ngốc này lại dám đồng ý khiêu chiến với Cao Mãnh.”
“Thua là cái chắc.”
“Cả trường, có khi tất cả các trường ờ Thông Châu còn chầng có ai dám nhận lời khiêu chiến của Cao Mãnh, vậy mà anh ta đồng ý ngay lập tức.”
“Thầy không hỏi tôi sẽ khiêu chiến gì sao?” Cao Mãnh cũng rất vui vẻ vì cậu ta không ngờ Lạc Tú lại đồng ý.
“Bừa đi.” Lạc Tú nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả.