“Đại học thể dục hàng năm đều là đám người kia xem chúng ta chạy, khiến chúng ta mệt như chó, hôm nay thấy bọn họ chạy, mẹ nó thật sự hả giận mà.” Có học sinh vui mừng như điên.
“Đúng vậy, cậu xem đó không phải là chủ nhiệm lớp ta sao? Năm ngoái cứ bát tôi phải tham gia chạy 5000m, tôi muốn xem xem lão có thế tự mình hoàn thành 5000m hay không.”
Đám học sinh nói chuyện không hề kiêng nê’ gì khiến các giáo viên đang chạy bộ càng thêm hận Lạc Tú.
Chỉ là khi bọn họ quay đầu nhìn về phía Lạc Tú, suýt chút nữa đã tát thở.
Chỉ thấy Lạc Tú không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế nằm, lúc này đang nhàn nhã nằm trên ghế, tay phải bưng một ly trà, tay trái kẹp một điếu thuốc, hoàn toàn không đế tâm đến hình tượng giáo viên.
Mà hiệu trưởng đứng bên cạnh Lạc Tú, hai người chỉ chỉ trỏ trỏ đám giáo viên đang chạy, giống như đang thảo luận chuyện gì.
‘Tinh hình cơ bản tôi đã hiểu rồi, vậy thì cứ dựa theo ý của anh Lạc mà làm, chỉ là tôi ờ đây xin nhờ anh Lạc nếu như có thế thì vẫn sẽ quản lý học sinh lớp số 3.”
Hiệu trướng thở dài một tiếng, vừa rồi Lạc Tú đã nói tất cả chuyện cúa An Linh Như cho hiệu trưởng nghe.
“Mấy đứa nhò nghịch ngợm thôi mà, hơn nữa tôi cũng đã quan sát rồi, đám trẻ này thật ra không hư, chỉ là quá kiêu ngạo, cộng thêm đang ở thời kỳ phản nghịch, nếu như không có được sự công nhận của bọn chúng thì bọn chúng mới làm ra những chuyện như trước kia.” Lạc Tú chậm rãi nói.
‘Tôi tin anh Lạc nếu đã nói ra những lời này vậy thì anh nhất định có thể quản lý tốt lớp số 3. Nói thật lòng lúc trước tôi chỉ là ngại áp lực phía bẽn trên đặt lên người mình nên bản thân tôi không ủng hộ anh Lạc.”
“Nhưng mà thấy những chuyện hôm nay anh lạc đã làm, thèm cả những lời anh vừa nói, tôi xin lỗi anh vì cái nhìn xem nhẹ của mình lúc trước đối với anh.” Hiệu trưởng xin lỗi từ tận đáy lòng.
Tại sao Lạc Tú nhất định phải kiên trì cho đám giáo viên này chạy bộ, theo òng ta thấy thì thực tế cũng là để làm cho lớp số 3 xem, như vậy sẽ càng dễ dàng đứng chung chiến tuyến với học sinh lớp số 3, càng dễ quản lý hơn.
Đối với điếm này, Lạc Tú lại không hề nghĩ nhiều. Thực tế anh không thèm quan tâm đến lớp số 3 gì đó, bắt đám giáo viên kia chạy đơn thuần là vì sáng hôm nay bọn họ đã đác tội anh.
“Chí Cường, tên này cũng có chút tài năng đấy, ấn tượng của tôi với anh ta đẽ thay đổi không ít.” Một cậu thanh niên cao hơn mét tám bước tới, dáng người vô cùng rân chắc.
“Đừng xem thường, nói không chừng tên này lành nghề rồi.” Lưu Chí Cường thực sự rất thỏng mình, sớm đã nghĩ tới một khả năng khác.
“Ngày mai không phải là tiết thê’ dục sao, tôi đi thử anh ta xem.
Nếu như không qua được cửa của tôi vậy thì tôi cho anh ta biết tay.” Cậu thanh niên cao cao kia cười nói.
Cuộc chạy bộ này mãi đến đêm khuya mới kết thúc, cho dù có người trong đó chạy đến ngất đi thì Lạc Tú cũng không bỏ qua.
Thật ra rất nhiều người chạy đến cuối cùng hoàn toàn định không nhận thua, nhưng có vẻ Lạc Tú đã sớm chuẩn bị, đế cho hiệu trường đích thân theo dõi. Hiệu trưởng hết cách, đành phải theo Lạc Tú làm kẻ ác.
Chỉ là tất cả mọi người đều không hận hiệu trưởng, vẫn là hận Lạc Tú.
Lạc Tú lại bày ra vẻ mặt chầng sao cả.
Cuối cùng rất nhiều người mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, thậm chí Trần Hữu còn nằm trên mặt đất.
Đây là sự sỉ nhục.
Đường đường là con trai của sếp phó về hưu, nhân tài tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài vậy mà lại bại trong tay một tên lưu manh nhà quê.
Mà điều này cũng trực tiếp khiến cho mấy chục giáo viên hợp lại với nhau, không chỉ chướng mắt Lạc Tú, giờ đã muốn lột da anh.
Trong mười mấy người có nhiều người là giáo viên lâu năm, hôm nay thực sự đã mất hết mặt mũi.
Mà người khởi xướng tất cả mọi chuyện này là Lạc Tú, không ai sẽ nghĩ bởi vì bản thân họ khinh thường Lạc Tú nên mới tạo thành mọi chuyện thế này.
Ngày hôm sau có một bộ phận giáo viên xin nghỉ vì tối qua thực sự quá mệt mỏi.
Đến buổi chiều, tiết đầu tiên chính là tiết thế dục.
Tiết thế dục thường vẫn là tiết học mọi người yêu thích, bởi vì tiết thế dục cũng chỉ cần tập teung một chút rồi thôi, sau đó sẽ là bản thân tự do hoạt động.
“Lão Lý, cầm bóng rổ theo đi, đợi lát nữa chúng ta chơi.”