Trong tay Lạc Tú ôm quả bóng rố, giống như vừa mới đến phòng làm việc lấy đi, hiện giờchuấn bị xuống lầu.
‘Tên họ Lạc kia, cậu đợi lát sẽ biết thôi, đừng có đác ý.” Tôn Huy Nam hừ lạnh nói.
“Thầy Tôn, tôi phải nhắc nhở ông một chút, tóc ông lại rụng rồi.” Lạc Tú mở miệng nói.
“Cậu?” Tôn Huy Nam giận không nhịn nổi, bây giờ ỏng ta đang
trọc đầu.
“Hừ, Lạc Tú, đừng tưởng rằng anh có thể đến uất Kim Hương là có thể đứng vững ờ đáy. Tôi nói hôm nay phải khiến anh cút đi thì chác chán anh phải cút.” Trần Hữu khinh thường nhìn Lạc Tú.
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Hiện tại Lạc Tú vần chưa định động vào Trần Hữu, nếu không cho dù đây là trường học, cho dù ờ trước mặt tất cả mọi người, thì Trần Hữu hiện giờ cũng đã sớm trờ thành khối thi thể lạnh băng rồi.
Kiếp trước Trần Hữu hợp tác với một người khác đánh gãy tay anh, đập vỡ đầu gối anh, thậm chí Lạc Tú nghi ngờ cái chết của ba mình ớ kiếp trước cũng có liên quan đến người đó.
Vì vậy Lạc Tú vần không vội vã báo thù mà đang đợi kẻ đó quay lại, nếu không Trần Hữu đã sớm chết trăm nghìn lần rồi.
“Hừ. đâc ý cái gì, lập tức cho cậu đẹp mặt ngay.” Lạc Tú đi rồi, Tôn Huy Nam hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chầm chầm lớp số 3.
Hai mươi phút trôi qua, lớp số 3 vẫn không có động tĩnh gì.
Đứng lâu vậy rồi, Trần Hữu và Tôn Huy Nam chỉ cảm thấy chân mình đã hơi tê.
Hai người tiếp tục chờ đến lúc chuông reo tan học.
Tan học, thầy Chu bước ra ngoài, học sinh lớp số 3 cũng đi ra.
Trần Hữu và Tỏn Huy Nam đợi cả một tiết học mà không hề
xảy ra chuyện gì.
“Haiz, thầy Chu, anh chờ đâ, lớp số 3 hòm nay không có vấn đề gì chứ?” Tôn Huy Nam tiến lên cản thầy Chu lại.
“Lẽ nào thầy còn muốn lớp số 3 xảy ra chuyện sao? Thầy làm gương cho học sinh thế này hay sao?” Thầy Chu bỏ lại những lời này, giống như việc nói chuyện với hai người là một sự sí nhục.
Lúc này Tôn Huy Nam đã tiến đến.
“Hừ, đợi xử lý xong tên họ Lạc này, tôi cũng sẽ khiến anh vật lộn ớ Uất Kim Hương.” Tôn Huy Nam hung tợn nhìn theo bóng dáng thầy Chu.
Tiết thư hai gió êm sóng lặng không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, Trần Hữu và Tôn Huy Nam lại đợi tiết ba, đến khi hết tiết ba, ăn cơm trưa xong, cá lớp số 3 vẫn không hề có động thái gì.
Trong văn phòng.
“Haiz, lớp số 3 hôm nay có vẻ rất bình thường, tôi vừa mới đi ngang qua hình như chắng có việc gì cả.”
“Đúng là hơi kỳ lạ, sao lại không gảy sự nhỉ?”
“Đợi đi, nói không chừng đang ém chiêu lớn đấy. Lẽ nào anh thật sự cho rằng tên họ Lạc kia có thế xử lý được lớp số 3 ư?”
“Tôi dạy học mấy chục năm rồi còn không quản nối cái lớp số 3, một mình anh ta chẳng có kinh nghiệm gì mà có thể giải quyết được Ư?”
“Ha ha ha, cũng đúng, chúng ta cứ đợi xem náo nhiệt đi.” Mấy thầy ờ văn phòng đợi xem trò cười đều là những người lúc sáng đứng lên cá cược với Lạc Tú.
Tiết đầu buối chiều, sau đó là tiết hai, đến khi kết thúc các tiết học buối chiều, các tiết hôm nay của tất cả học sinh đều đã kết thúc, vần không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tiết học cuối cùng tan học, Trần Hữu đến trước cửa lớp số 3, vì nếu hiện tại lớp số 3 còn không gây sự vậy thì thứ đợi bọn họ là bị người ta chế nhạo.
“Lưu Chí Cường, các em làm sao thế? Khỏng phải trước đó đã nói sẽ gây sự bỏ học rồi hay sao?” Trần Hữu thật sự có chút không nhịn được, cản Lưu Chí Cường lại.
“Hừ. mẹ kiếp anh nói chuyện với ai đấy? Lưu Chí Cường tôi làm gì cần anh lo à? Anh là cái thá gì?” Lưu Chí Cường mở miệng máng.
Không cần nghi ngờ, Lưu Chí Cường mất hứng rồi, ngay cả hiệu trướng đứng ở đây cậu ta cũng dám mắng như vậy, bởi vì dù sao Lưu Chí Cường cũng có ba là sếp lớn nhất ở Thông Châu.
Trần Hữu lập tức không nhịn được nữa, dầu gì anh ta cũng là con trai của sếp phó đã về hưu, còn có danh là giáo viên chủ nhiệm, giờ lại bị học sinh mâng nhiếc như vậy, mặt mũi của anh ta biết cất vào đâu?
Tôn Huy Nam đang định đứng ra giảng hòa thì bồng nhiên một giọng nói ngắt lời ông ta.