“Kìa thầy Lạc đừng nổi nóng, mọi người nói qua nói lại cũng là vì muốn tốt cho đám học sinh lớp 12/ 3 mà. Dù sao chúng nó cũng là bọn khó quản nhất trong các khóa từ trước đến nay.” Lúc này hiệu trưởng đứng ra nói với mọi người.
“Một tháng, tôi chỉ cần một tháng, tất cả học sinh lớp 12/3 sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như tôi không làm được, vậy thì tôi sẽ chủ động rút lui. Nhưng một tháng này nếu như có ai dám làm chuyện xấu xa bên trong thì đến lúc đó đừng trách tôi đây không khách khí.”
“Ha ha, anh nói cái gì cơ, một tháng u?”
“Chúng tôi ở đây ba năm còn chưa giải quyết được vấn đề, một tháng của anh có thế làm được chác?”
“Anh có biết rốt cuộc cái lớp 12/3 đáng sợ thế nào không?”
“Hiệu trưởng, ông xem bộ dạng vừa rồi của anh ta có chồ nào giống thầy giáo không? Quá là kiêu căng.”
“Hiệu trưởng, người nhưthế này là kẻ tồi tệ, làm sao có thế làm
giáo viên được chứ?” Từng lời nói châm chọc và tiếng cười nhạo vang lên.
“Tôi cá một ngày, trước bữa tối hôm nay nếu như anh còn có thế đứng ở đây thì coi như tôi thua.” Một thầy giáo đứng dậy nói.
“Được, tôi cũng cá một ngày, trước giờ tan làm hôm nay anh chác chần sẽ bị chơi chết.” Một giáo viên khác cũng đứng lên.
“Một ngày hôm nay, nếu như anh có thế tiếp tục ở lại lớp 12/ 3 thì sau này chúng tôi đều sẽ gọi anh là thầy.”
“Tôi không cần đám học sinh có lòng bất chính như các người đâu.” Lạc Tú cũng châm chọc nói.
Hơn nửa giáo viên đều đứng dậy.
“Thế này đi, nếu hôm nay lớp 12/ 3 xảy ra chuyện, tôi sẽ rời đi.”
“Nếu lớp 12/3 không sao hoặc tôi không xảy ra chuyện gì, thì những giáo viên hiện giờ đang đứng mỗi người sẽ phải chạy năm mươi vòng quanh sân thế dục cho tôi.” Khóe miệng Lạc Tú xẹt qua một sự chế giều.
“Được, anh tưởng tôi sợ anh chắc.”
“Được, một lời đã định.”
Cuộc họp giải tán.
“Chào thầy Lạc, tôi họ Chu, là giáo viên tiếng anh của lớp 12/
3, anh vừa mới tới e là còn chưa rõ tình hình, có điều lúc nãy anh quá kích động rồi.”
Thầy Chu có vẻ rất nhiệt tình, là một thầy giáo khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Sao thế?” Lạc Tú đi trên hành lang, thầy Chu đuổi theo sau.
“Thầy Lạc, tôi khá thích anh nhưng anh quá kích động rồi đấy. Anh không biết mấy đứa nhỏ đó đứa nào cũng có lai lịch cực lớn, hai người trước đó, thầy Lương và thầy Trần giờ vẫn đang nầm viện kìa.” Thầy Chu nhác nhở anh.
“Không sao, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm một chút mà thôi.” Lạc Tú có vẻ rất tự tin.
“Haiz được rồi, nhưng anh vẫn nên cấn thận chút. Có điều thầy Lạc à, hành động vừa rồi của anh rất ngầu đấy. Trần Hữu kia dựa vào quan hệ gia đình vần luõn chèn ép chúng tôi. Còn cả Tôn Huy Nam kia nữa, hiện giờ cũng theo phe anh ta, chúng tôi sớm đã chướng mắt bọn họ rồi.”
Thầy Chu rõ ràng vô cùng khác biệt, bây giờ những giáo viên khác nhìn thấy anh là muốn trốn, hận không thế tránh Lạc Tú càng xa càng tốt, chỉ có một mình anh ta đứng ra lôi kéo Lạc Tú làm quen.
Có điều anh ta cũng lo láng cho Lạc Tú, dù sao Lạc Tú thế hiện tài năng quá mức, hơn nữa đám học sinh lớp 12/ 3 thực sự có thế làm bất cứ chuyện gì, một giáo viên mới đến như Lạc Tú sẽ gặp nguy hiếm lớn.
Mà ở nơi khác, Tôn Huy Nam đứng bên cạnh Trần Hữu hỏi.
“Thầy Trần, chúng ta có cần ra tay không?”
“Đưa thông tin của anh ta cho học sinh lớp 12/ 3, tôi lại muốn xem xem hôm nay anh ta sẽ chết thế nào.”
Lớp 12/ 3, giờ tự học buổi sáng.