Mà Lạc Tú cũng nhớ rằng kiếp trước Trần Hữu đúng là giáo viên ở một trường trung học, nhưng chưa được bao lâu thì anh ta đã tiến vào bộ giáo dục.
Bầu không khí thoáng nghiêm túc, dường như cả văn phòng nồng nặc mùi thuốc súng.
Bầu không khí này đã chứng tỏ rằng đại đa số mọi người ở đây không chào đón Lạc Tú.
Lúc này, hiệu trưởng đứng lên nói.
“Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Lạc Tú, vì vậy tôi sẽ không giới thiệu nữa. Sau này Lạc Tú sẽ phụ trách lớp ba của khối mười hai, sự việc chính là như vậy, mong mọi người ủng hộ công việc của thầy ấy.ệ’
“Hừ.” Trần Hữu cầm đầu hừ giọng trước, tỏ ý không hài lòng.
Lúc này, một giáo viên đầu trọc, đeo kính cận chợt đứng lên nói.
“Tôi xin hỏi cậu Lạc này, cậu có kinh nghiệm giáo dục không? Cậu có quan niệm và phương pháp giáo dục không?”
Ông ta đã biết rõ chi tiết của Lạc Tú mà còn hỏi bầng giọng điệu như vậy, rõ ràng muốn làm bẽ mặt Lạc Tú và cũng là cố ý
khiêu khích anh.
“Ông là?”
“Tôi là Tôn Huy Nam, đã làm giáo dục hơn ba mươi năm, và các học sinh của tôi trải rộng trên khắp đất nước. Một số đã trớ thành người giàu nhất một phương, và một số là quan to hiển hách.”
Tôn Huy Nam ngạo nghễ giới thiệu về bản thân, nhưthế ông ta là người đã đạt được những thành tựu đỏ.
“Ồ? Thầy Tôn, chẳng lẽ ỏng chưa nghe câu trước khi giáo dục người khác hãy giáo dục chính mình à?”
Đương nhiên Lạc Tú sẽ phản công, vừa tới mà đã có người tát vào mặt mình nên Lạc Tú cũng sẽ chẳng nể nang gì mà xử đẹp họ.
“Vậy thì sao chứ?” Tôn Huy Nam cười khấy.
“Ông ngay cả lễ phép và gia giáo cũng không đủ thì sao có thế dạy dỗ người khác đàng hoàng được?”
Lạc Tú chửi thẳng mặt, sau đó kéo ghế ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, tiếp đỏ lại gác hai chân lèn bàn giống y như đại ca. Bầu không khí của toàn bộ phòng họp lập tức đông đặc lại.
“Cậu? Cậu dám mắng tõi mất lịch sự ư?” Tôn Huy Nam không tin nổi, tên này cũng quá ngông cuồng rồi.
Chỉ vừa mới đến mà đã mắng người ta.
“Nếu như tai õng không bị điếc hoặc là trí lực của ông bình thường thì có thế chắc chắn rằng tôi đang mắng ông đấy.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Lạc Tú, lẽ nào anh thì lịch sự à?” Trần Hữu đập bàn đứng dậy, anh ta vốn đã khó chịu với Lạc Tú, lúc này nhìn thấy Lạc Tú vắt chân lên bàn vừa hay tìm được cái cớ.
“Ồ, có câu đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, nếu nhưtôi đẽ gặp phải phường lưu manh mà không phải là thầy giáo đức cao vọng trọng thì đương nhiên tôi cũng sẽ không tõn trọng gì cả.” Nói xong, Lạc Tú rút một điếu thuốc ra châm lửa hút.
“ở đây không được.”
“Đừng có lá mặt lá trái, lớp 12/3 tôi nhận rồi, không phục cũng được thôi, anh đi nhảy lầu đi. Hoặc nếu có bản lĩnh thì giành lại lớp 12/ 3 từ tay tôi đây này, nếu không thì ngoan ngoãn câm miệng cho tôi, đồ vô tích sự.”
Lạc Tú mắng như tát nước không nê’ mặt chút nào. Anh không thèm giả vờ với đám người này, không phục thì kệ.
Bầu không khí lúc này càng thêm xấu hổ, không ai ngờ được ngay ngày đầu tiên gặp mặt, Lạc Tú đã dám mắng người công khai.
Ban đầu trước khi anh đến còn muốn bàn bạc với các thầy cô
ở đây xem làm thế nào đế quản lý, dạy dồ học sinh thật tốt, kết quả giờ thì sao?
Sự tốt đẹp của Lạc Tú dành cho giáo viên đã hoàn toàn tan biến.
“Anh dám mắng tôi?” Trần Hữu lại đứng phắt dậy.
“Đừng có tự vơ vào mình thế.” Lạc Tú vứt tàn thuốc trong tay đi.