Cô gái nhỏ muốn phản kháng nhưng rượu đã rút cạn sức lực của cô ta, một tiếng xẹt vang lên, quần áo của cô gái nhỏ đã bị xé rách hơn một nửa.
Đột nhiên, cô gái nhỏ giật mình, trong tích tắc, cô ta đã tỉnh lại hơn một nửa.
“Các anh định làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra.” Cô gái nhỏ chưa gặp phải cảnh này bao giờ nên sợ hãi và vẻ mặt bối rối.
Tên côn đồ kia lộ vẻ phấn khích, lại thò tay ra, nếu xé thêm lần nữa thì e rằng quần áo của cô ta sẽ bị xé rách hoàn toàn.
Cô gái nhỏ rưng rưng, lộ ra vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng trong mắt.
Nhưng vào lúc này, may mán thay lại có một bàn tay đã nám lấy móng vuốt chó của tên côn đồ kia.
Tên côn đồ kia thấy tay mình đẫ bị nắm thì quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tú thì đùng đùng tức giận.
“Mày bớt xen vào việc của người khác đi, muốn chết à?”
Lạc Tú không trả lời tên côn đồ đó, mà chỉ dùng một lực nhẹ, đột nhiên trong con ngõ nhỏ phát ra tiếng hét thám thiết lẻn như heo bị cẳttiết.
“Đau quá, đau quá! Đại ca, đại ca, buông ra trước đi. Á, sáp gãy rồi, đại ca.”
Tên côn đồ kia thấy đồng bọn của mình bị chế ngự thì lập tức rút một con dao bướm ra rồi đâm tới Lạc Tú bằng vẻ mặt độc
ác.
Lạc Tú không thèm tránh, anh cứ thế nám lấy con dao bướm sắc bén kia, rồi đá mạnh vào dưới háng của tên côn đò ấy.
Chợt một tiếng hét thảm thiết xuyên thấu tim gan lại vang lên, mấy tên cỏn đồ kia đã bị doạ cho hoảng sợ không còn biết gì nữa, cứ thế bỏ mặc đồng bọn đang lăn lộn trên mặt đất mà bỏ chạy.
Lạc Tú nhìn cô gái nhỏ đang nầm trên mặt đất, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, châc là học sinh trung học.
Nhưng lúc này cô ta đã hoảng sợ đến mức há hốc mồm.
Có câu nói đã thương thì thương cho trót, nếu cứ ném cô ta ở đây thì thế nào lát nữa cũng lại xảy ra chuyện.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ đang say khướt, Lạc Tú nhướn mày, dứt khoát xách cỏ ta lèn, vừa vặn bên cạnh có một vòi nước nên anh ấn đầu cô gái nhỏ ngay dưới vòi nước.
Cô gái nhỏ muốn vùng vẫy, nhưng khi thấy Lạc Tú hung dữ như vậy thì chỉ biết khóc.
Xả nước một hồi, nhìn thấy cô gái nhỏ đã hoàn toàn tỉnh rượu nên Lạc Tú mới thôi.
Nhìn cô gái nhỏ run rấy, Lạc Tú cởi áo khoác ném cho cô ta, cô gái nhỏ bối rối nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên choàng vào người.
‘Tỉnh rồi hả? Sau này đừng đến những nơi như vậy nữa, nơi này không phải là chổ mà cô nên đến.” Nói xong Lạc Tú lấy ví tiền ra, đê’ lại hai trăm rồi bỏ đi.
“Chờ đã, anh tên là gì?” Bỗng cô gái nhỏ kêu lên ở phía sau.
“Sau này mọi người sẽ không gặp nhau, không cần phải biết.” Sau khi Lạc Tú bỏ lại những lời này thì bỏ đi.
Cô gái nhỏ nhìn theo bỏng dáng của Lạc Tú, trong mât lóe lên một tia kỳ dị, một lúc lâu sau mới nhặt hai trăm tệ lên, sau đó bắt taxi quay về trường học.
Mà ớ một bên khác, trên chiếc xe jeep màu xanh quân đội, một nam một nữ mặc vest đen trông rất già dặn.
“Sếp à, nghe cấp trên nói người được nhà họ Diệp giới thiệu tên là Lạc Tú. Tỏi đă xem thông tin rồi, anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thực sự có năng lực tuyệt vời như vậy sao?” Người đàn ông nói với vẻ không phục.
“Chầng phải nhìn thấy người thì sẽ biết ngay thôi sao?” Người phụ nữ nói.
“Được thôi, đến khi gặp thì tôi sẽ thử xem khả năng của anh ta đến đâu, tôi không tin anh ta thực sự xuất sác như trong lời đồn. Bằng không, chẳng phải mấy năm nay tôi rèn luyện trong quân đội là công cốc sao?” Anh ta được đào tạo chính quy có hệ thống nên khinh thường nhất chính là những động tác võ thuật sáo rổng của mấy tay xã hội đen này.
“Cậu Lạc, cỏ người muốn gặp cậu.” Đây là điện thoại của ông Diệp.
“0? Ai?” Lạc Tú trả lời điện thoại.
“Người của cấp trên.” Diệp Kính Bình nói.
“ừm, được.” Lạc Tú không hỏi thêm, cũng không tại sao muốn gặp anh.
Nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến cho Diệp Kính Bình khó
xử.