“Cứu chữa ông nội cậu ấy. Nếu hôm nay Lạc Tú đã đến đây rồi thì cứtuỳtiện nói hai câu sẽ thành công ngay, nhưng bây giờ thì sao? Nếu đối lại là cậu thì cậu có còn bằng lòng nữa không?”
“Còn nữa, chúng ta là bạn học với nhau nhưng mấy người lại chẳng màng tởi tình nghĩa bạn bè mà chia ra năm bảy hạng người. Vậy thì xin lồi, mấy người lè cái thá gì chứ, bám váy kẻ quyền quý nối tiếng sao?”
‘Từ hôm nay trớ đi chúng ta không còn là bạn cùng học nữa, cũng đừng liên lạc lại nữa. Cáo từ.” Vương Phi cũng bỏ đi, cứ thế phủi tay đi mất.
Sau khi Vương Phi bỏ đi, đám người Từ Văn Binh nhìn nhau, đặc biệt là khuôn mặt của Từ Văn Binh đã đỏ bừng bừng.
Một cơ hội tốt như vậy, một việc chắc chán như vậy, chỉ vì anh ta không coi ai ra gì, chỉ vì anh ta xem thường Lạc Tú mà đã chẳng còn gì nữa.
‘Thục Phi, cô không sao chứ?” Tiểu Lâm ở bên cạnh an ủi, bởi vì Trương Thục Phi đang khóc.
Cô ta mới là người hối hận nhất.
Cô ta đa từng cho rầng Lạc Tú không thế so với Trân Hữu về mọi mặt, nhưng bây giờ thì sao?
Sự thật đâ chứng minh rằng Trần Hữu mới là kẻ thua kém Lạc Tú về mọi mặt.
Hơn nữa cô ta cũng biết rõ một sự thật rầng Trần Hữu chính là loại đàn ông lăng nhăng, bây giờ còn có hứng thú với cô ta, sau này chơi chán rồi sẽ quăng cô ta đi.
Mà từ trước đến giờ Lạc Tú vẫn luôn đối xử chân thành với cô ta.
Sự hối hận mãnh liệt khiến toàn thân Trương Thục Phi run lên.
“Không sao.” Trương Thục Phi gượng gạo nói, mà Tiếu Lâm cũng không nói gì, thật ra hiện giờ cô ta cũng rất hối hận.
Một người có giá trị mấy triệu, Lạc Tú khiến người ta phải nhìn bầng con mát khác, so với Lạc Tú thì Từ Văn Binh chỉ là một cái rầm!
Nếu biết Lạc Tú không phô trương và khiêm tốn như vậy, thì khi còn học đại học sao cô ta lại chọn Từ Văn Binh chứ?
Nghĩ lại ban nãy cô ta còn đưa cho Lạc Tú hai ngàn thì khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
Còn Từ Văn Binh lại cười đầy gượng gạo, sau đó lúng túng nhìn mọi người, chuyên này hoàn toàn là anh ta tự chuốc họa vào thân.
Anh ta nghĩ bản thân mình ăn nên làm ra, dù sao mới ra trường có một năm mà đã có công ty riêng nên anh ta có đủ tư cách đế lên mặt với người khác.
Nhưng bây giờ so với những người ta, anh ta chỉ là một cái rám!
Còn Vương Phi sau khi đuổi theo Lạc Tú, đã giải thích với Lạc Tú mãi vì chuyện này là do anh ta mà ra, nhưng Lạc Tú không trách Vương Phi.
Lạc Tú bảo Vương Phi đi trước đế thu xếp dự án, trong khi Lạc Tú dự định tự mình rời đi.
Bước ra khỏi nhà hàng, dưới lầu có một quán bar, đương nhiên, Lạc Tú sẽ không đến quán bar đế ngồi mà định rời khỏi đó.
Nhưng lúc này, bốn tên côn đồ với mái tóc nhuộm sặc sỡ bước ra mang theo một cô gái.
Cô gái trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, xem ra vần còn là trẻ vị thành niên.
Mà mấy tên côn đò đã đưa cô gái vào một con hẻm ở phía đối diện.
Rõ ràng chỉ cần nhìn cung có thể đoán được bọn họ định làm
gì.
Trong tình huống bình thường, Lạc Tú không muốn quan tâm đến những chuyện như vậy.
Nhưng vừa rồi Lạc Tú đã trải qua cảnh tình người ấm lạnh nên bỗng nhiên động lòng trắc ấn.
Vì vậy, Lạc Tú cũng đi theo.
‘Thả tôi ra, thá tôi ra.” Cô gái đã bị chuốc say đến mức đầu óc rối mù, không phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa.
Phải công nhận cô gái này rất xinh đẹp, gần như là hoa khôi của trường, ăn mặc rất gợi cảm, đặc biệt là đỏi chân dài thẳng tẳp trắng nõn thì quả là quyến rũ đến mê người.
“Ha, đêm nay nhặt xác, không ngờ lại nhặt được một cái xác cực phẩm, các anh em, chúng ta thay phiên nhau đi!” Một tên côn đồ miệng ngậm điếu thuốc nhe mấy cái răng vàng khè, nheo mát lại nói.
“Ha ha, vần là nữ sinh đấy, thật lè trắng mịn.” Một tên côn đồ khác thò tay định cởi quần áo của cô gái nhỏ.