Đột nhiên mẹ của Trương Thục Phi tỏ ra rất nhiệt tình, bà ta đấy Trương Thục Phi ở cửa ra, sau đó nầm tay người đàn ông tên Trần Hữu kéo vào nhà.
Mà khoảnh khắc Lạc Tú nhìn thấy người đàn ông kia thì trong lòng anh bỗng giận sôi sùng sục.
Trân Hữu!
Tất cả hận thù kiếp trước đồng loạt dâng lẻn trong lòng Lạc
Tú.
Trần Hữu ở kiếp trước chính là cơn ác mộng không thê’ dứt bỏ cúa Lạc Tú.
Con trai cúa cựu phó thị trưởng Tân Châu, có thế nói là rất giàu có và đầy quyền lực.
Mặc dù gia đình của Trương Thục Phi phản đối nhưng tình cảm của Trương Thục Phi dành cho Lạc Tú khá tốt. Thật không may, sau khi Trần Hữu xuất hiện, cuối cùng Trương
Thục Phi không thế chịu đựng được sự cám dồ của cuộc sống xa hoa nên đã phản bội Lạc Tú.
Đáng ghét nhất là Trương Thục Phi vừa hẹn hò với Trân Hữu lại vừa ra vẻ quan tâm đến Lạc Tú.
Điều này khiến mọi người xung quanh xem Lạc Tú nhưtrò cười. Lần cuối cùng Lạc Tú bát tại trận họ thông dám với nhau nên mới rõ ràng mọi chuyện. Mà lúc đó, một trăm vạn trên người Lạc Tú đã bị mẹ của Trương Thục Phi lừa lấy đi hết.
Cuối cùng, Lạc Tú không phục đã đến gặp Trần Hữu, nhưng bị Trần Hữu khích tướng đã đồng ý đánh cược. Không ngờ Trần Hữu đã dàn dựng một âm mưu, khiến Lạc Tú mất toàn bộ một ngàn vạn. Lạc Tú không có số tiền này nèn Trần Hữu đả cho người đánh gãy hai tay của anh, đập vỡ nát xương cốt khiến cho Lạc Tú trở thành một kẻ tàn phế.
Có thế nói, khới đầu của bi kịch kiếp trước là do người đàn ông trước mặt ban cho anh, nhưng bây giờ Lạc Tú đã không còn là Lạc Tú của ngày xưa nữa. Kiếp trước Trần Hữu đã làm những gì với anh thì ở kiếp này, Lạc Tú bắt anh ta phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
‘Tiểu Trần, cháu đến mà không báo trước một tiếng, xem cô còn chưa chuẩn bị món gì ngon nữa. Cháu ngồi xuống trước đi, hôm nay rất vui nén sẽ xuống bếp tự tay nấu hai món sở trường/’ Mẹ của Trương Thục Phi nói xong bèn đeo tạp dề lên.
“Cô à, đây là nước hoa mà bạn cháu mang từ Pháp về. Cháu đã nhờ cô ấy lấy một lọ, cô xem có thích không, nếu không thích thì cháu sẽ mang về.” Tay trái Trần Hữu cầm bó hoa, tay phải cầm một hộp quà.
‘Thích, thích. Cháu chỉ cần tới chơi là được rồi, còn quà cáp gì nữa chứ?” Mẹ của Trương Thục Phi cười nói.
Nhưng ánh mắt không tự chủ liếc nhìn, đương nhiên bà ta cũng đoán ra loại nước hoa này có giá cả vạn đấy chứ nhỉ?
“Đây là?” Trần Hữu nhìn Lạc Tú.
“Cậu ta ấy à? Là bạn cùng học đại học với Thục Phi, ba của cậu ta là bạn học với lão già không có tiền đồ kia của nhà cô.”
Mẹ của Trương Thục Phi sửa lại, rõ ràng Lạc Tú là bạn trai cúa Trương Thục Phi, nhưng mẹ của Trương Thục Phi cố tình không nói gì mà lại giới thiệu là bạn học.
Mà lại còn cố tình lác lác món quà của Trần Hữu trước mặt Lạc Tú, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
“Xin chào.” Trần Hữu như nhìn thấy điều gì đó, rồi vươn tay định bầt tay với Lạc Tú, có điều trong lòng anh ta không khỏi cười khẩy.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Lạc Tú còn không thèm nhìn Trần Hữu lấy một cái mà tự mình ăn đồ ăn.
Bàn tay của Trần Hữu treo lơ lửng trong không trung.
Điều này khiến Trần Hữu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tạc Tú, người ta bât tay với anh kìa?” Trương Thục Phi nhắc
nhờ, nhưng Lạc Tú vẫn thờ ơ.