“Còn cậu, Lạc Tú, bây giờ cậu thế nào rồi? Tôi nói cậu nghe này, bây giờ tống giám đốc Trương đây đã có mức lương hàng năm là một trăm nghìn nhân dân tệ đấy, chúng tôi ngưỡng mộ chết mất.” Một bạn học khác nỏi.
“Chậc, lần trước tỏi nghe Trương Thục Phi nói Lạc Tú muốn đến làm việc ở chồ cô ta làm việc, hình như là lương hàng tháng là khoáng một nghìn tám trăm tệ nhỉ? Có đúng không Lạc Tú?” Từ Văn Binh cổ tình nói ra chuyện này trước mặt mọi người, rõ ràng là anh ta đang muốn bôi nhọ Lạc Tú.
“Không phái chứ Lạc Tú? Thật hay giả vậy?” Tiểu Bàn cũng rất kinh ngạc, anh ta không ngờ Lạc Tú lại sa sút đến như vậy, lập tức càng lúc càng thấy xem thường Lạc Tú.
“Lạc Tú, nếu cuộc sống có khó khăn quá thì hay là cậu đến chỗ tôi làm đi.” Tiếu Bàn cười nói, lúc còn học trong trường anh ta không có quan hệ tốt với mọi người, chỉ có thế chơi với một trạch nam như Lạc Tú. Bây giờ thấy Lạc Tú sống không được sung túc, ngược lại anh ta còn thấy rất vui sướng.
Đương nhiên, thực ra anh ta cũng không khá hơn là bao, chỉ là một nhân viên quèn trong một công ty nhỏ, mỗi tháng cũng chỉ có bốn vạn tệ tiền lương. Vì sĩ diện nên anh ta mới nói lương tháng hiện tại của anh ta là mấy chục vạn.
“ở đây người kém nhất là Tiếu Bàn mà một tháng cậu ta cũng kiếm được ít nhất là hơn một vạn đấy!”
“Cảm ơn.” Lạc Tú mỉm cười.
“Đừng ngại nhé, mọi người đều là bạn học với nhau, có gì khó khăn thì cậu cứ nói ra, mọi người nhất định sẽ giúp đỡ cậu, có phải không?” Từ Văn Binh ngoài mặt thì cười nói, nhưng thực ra anh ta đang cố tình khiến Lạc Tú ngại ngùng, khó xử hơn.
“Đúng đó Lạc Tú. Cậu nhìn tổng giám đốc Từ đi, người ta làm ăn được lắm đấy, vừa mua được hắn một chiếc BMW 5 Series. À phải rồi Lạc Tú, cậu đã mua xe chưa?” Một cô gái lại hỏi.
‘Tạm thời tôi vần chưa mua.” Lạc Tú nhún vai đáp.
“Ôi chao Tiểu Lâm à, cô nói vậy là hơi quá đáng đấy. Một tháng người ta chỉ kiếm được một nghìn tám trăm tệ, cô hỏi người ta đẽ mua xe chưa, như vậy chẳng phải là đang cố tình tát vào mặt người ta hay sao? Mau xin lỗi người ta đi!”
Từ Văn Binh lại cố tình nói những lời như vậy, trong lòng anh ta đang sướng như điên, đế ông đây xem anh chữa thẹn như nào?
“Xin lỗi nhé Lạc Tú, tôi hơi thẩng thán một chút.” Cô gái đó mỉm cười, mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trẽn mặt lại chầng có một chút thành ý muốn xin lỗi nào, ngược lại còn có ý mỉa mai, châm chọc.
“Tiểu Lâm, không phải gần đây anh cho em mở cửa hàng quần áo sao?”
Từ Văn Binh nói với một cô gái nữ xinh đẹp, và người cô gái xinh đẹp đó không phải ai khác mà chính là hoa khôi của lớp. Năm đó, Lạc Tú và Từ Văn Binh đã từng theo đuổi cỏ ta.
‘Thế này đi# khi nào về em gửi cho Lạc Tú hai bộ quần áo, chúng ta đều là bạn học, nếu ai có khó khăn gì chúng ta nhất định phải giúp đỡ. Lạc Tú, mặc dù năm xưa tỏi và cậu đã từng có chút khiếm khích. Nhưng bây giờ tôi cũng không tính toán với cậu nữa, khi nào về tôi sẽ báo Tiếu Lâm gửi cho cậu hai bộ quần áo. Cậu nhìn mà xem, đi họp lớp mà đến một bộ quần áo tử tế cũng không có. Với tư cách là bạn học, chúng tôi cũng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu!” Từ Văn Binh tiếp tục bỏ đá xuống giếng, khiến Lạc Tú bẽ mặt hơn.
“Không cần đâu, cảm ơn nhé.” Luoc Chen vẫn từ chối.
Trên thực tế, bộ đồ của Lạc Tú không phải lè đồ thể thao thông thường. Đây là bộ quần áo mà Diệp Song Song ớ bên Ý nhờ một chuyên gia thiết kế trang phục đẳng cấp thiết kế và may riêng cho anh. Từ chất liệu cho đến từng đường kim mũi chỉ đều được chọn và may một cách vỏ cùng cẩn thận, tỉ mỉ.
Chẳng qua là vì Lạc Tú đặt may riêng nên không có nhãn hiệu đính trên đó, thoạt nhìn thì trông nó giống quần áo bán ở vía hè chì có mấy chục tệ, nhưng bộ quần áo này thực sự có giá cả triệu tệ!
Mặc dù Từ Vân Binh văn vở như vậy nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ anh ta đã cổ tình làm Lạc Tú bị bẽ mặt trước mọi người. Bới vì ngay từ lúc Lạc Tú bước vào cửa, Từ Văn Binh đã nháy mát ra hiệu với mọi người, tỏ ý là anh ta sẽ sỉ nhục Lạc Tú.
Còn cô gái xinh đẹp tên Tiếu Lâm kia cũng cười cười, sau đó cô ta bổng hồi tường lại năm xưa, khi Lạc Tú và Từ Văn Binh cùng theo đuối mình.
Thực ra thành thực mà nói thì Tiếu Lâm thích Lạc Tú hơn, bởi
vì dù là khí chất hay ngoại hình thì Lạc Tú đều hơn hần Từ Văn Binh một bậc. Trông Từ Văn Binh còn hơi xấu.
Nhưng cuối cùng Tiếu Lâm vần chọn Từ Văn Binh, không phải vì cái gì khác mà là vì nhà Từ Văn Binh có tiền. Bây giờ xem ra quyết định ban đầu của cô ta đã đúng.
Chỉ là dù sao Lạc Tú cũng đã từng theo đuối mình, bây giờ thấy Lạc Tú sa sút như vậy, trong lòng Tiểu Lâm cũng thấy hơi buồn.
‘Thôi quên đi, nếu cậu chủ Lục của chúng ta đã có khí khái như vậy, chúng ta cũng không có gì để nói nữa.” Từ Văn Binh không tiếp tục châm chọc, chế giễu Lạc Tú nữa mà cười nói với những người xung quanh.
Không chỉ có Từ Văn Binh, thực ra bây giờ ai cũng coi thường Lạc Tú. Đây là xã hội và hiện thực, bạn có tiền có quyền thì mọi người sẽ nịnh nọt, bợ đỡ bạn. Không có tiền không có quyền thì ai cũng coi thường bạn.
Dù đã từng là bạn học, dù đã từng là bạn bè!
Lạc Tú cũng không nói chuyện gì nhiều mà định tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Nếu không phải vì đợi Vương Phi thì có lẽ anh rời đi từ lâu rồi.
“Xin lỗi nhé Lạc Tú, chổ này đã có người ngồi rồi.” Từ Văn Binh ngăn anh lại.
Lạc Tú cũng không nghĩ gì nhiều, còn tưởng là có người đã đặt trước chồ này rồi nén định đổi sang chổ khác.
“ối, Lạc Tú, chỗ này cũng có người ngồi rồi.” Từ Văn Binh lại ngăn Lạc Tú lại.
Bấy giờ Lạc Tú mới nhận ra, đối phương đang coi thường anh nên mới cố tình không cho anh ngồi ư?