Cầm đầu là một thanh niên mặc vest màu đỏ, anh ta đeo kính râm, chải tóc trông cực kì thời thượng và thành công, hơn nữa còn cô’ ý đế chìa khoá BMW trên bàn, như thế đang cố tình khoe khoang.
Lạc Tú nhìn liếc qua, đây chính là Từ Văn Binh, thực ra theo anh nhớ hình như khi bắt đầu vào đại học, Từ Văn Binh đã bắt
đầu coi thường anh, thêm cả chuyện thành công tán được hoa khôi nên đã dùng chuyện này làm Lạc Tú mất mặt nhiều lần.
Mà kể cả những người khác cũng ăn mặc không kém cạnh, đều là hàng hiệu nối tiếng, có vẻ sau khi ra trường ai cũng rất thành công.
So sánh như vậy thì ngược lại Lạc Tú mặc rất bình thường, một bộ quần áo thê’ thao màu đen, ngay cả thương hiệu cũng không có, trông rất đơn giản và tuỳ ý.
Lúc này mấy người kia đang vây quanh Từ Văn Binh cười cười nói nói.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Từ Văn Binh cũng khá tốt, bởi vì gia đình khá giàu có cho nên cũng tự lập được một đội công trình.
Còn nhớ thời đi học ai cũng cười nhạo sau lưng anh ta vì có bố làm việc ở công trường, sau khi ra ngoài xã hội mới hiểu được có những công việc còn không bằng ở công trường, hơn nữa người ta là chủ thầu, phụ trách giám sát là được, có phải làm việc đâu?
Còn lần này lý do Từ Văn Binh khởi xướng chuyện họp lớp này thì là vì nghe nói Vương Phi đang giữ một hạng mục lớn, hạng mục này dù ở Thông Châu thì cũng là một hạng mục vô cùng lớn.
Nhưng nói thật Từ Văn Binh và Vương Phi ở trường cũng không thân thiết gì, ra xã hội cũng chưa từng liên lạc lại với nhau.
Cho nên vì để giành lấy hạng mục này nên anh ta cố tình tổ
chức một buổi họp lớp, họp lớp là giả, lôi kéo làm quen mới là mục đích chính.
Cỏ điều khi Lạc Tú vừa bước vào đã khiến Từ Văn Binh sửng sốt.
Bởi vì anh ta không ngờ Lạc Tú cũng sẽ đến.
Nhưng nhìn thấy bộ quần áo Lạc Tú đang mặc khiến trong lòng anh ta cười một tiếng, có vẻ tên này rất thảm nhỉ.
Hơn nữa Lạc Tú không so đo chuyện lúc trước thì không có nghĩa là Từ Văn Binh sẽ không đế ý, tên này và anh ta trước kia cùng theo đuổi hoa khôi là chuyện cả trường đều biết, đương nhiên Từ Văn Binh tán được hoa khôi của lớp, còn Lạc Tú thì trờ thành trò cười.
Nhưng nếu hôm nay đã gặp thì phải làm anh bẽ mặt một phen.
Nghĩ đến đây, Từ Văn Binh đứng lên, tỏ vẻ hào phóng mở miệng nói.
“Đây không phái là Lạc Tú sao?”
Ấn tượng của Từ Văn Binh về Lạc Tú rất sâu đậm, nhưng ấn tượng đó chỉ dành cho trạch nam Lạc Tú của thời đại học.
Khi còn ở trường, Từ Văn Binh đã coi thường một trạch nam như Lạc Tú, anh ta cho rang chì cần ra khỏi trường học là Lạc Tú sẽ chẳng có tiền đồ gì.
Và hôm nay, khi nhìn lướt qua quần áo trên người Lạc Tú, Từ Văn Binh đã nghĩ dự đoán của mình khá chuẩn. So với những gì anh ta đang mặc thì quần áo của Lạc Tú thua xa, hoàn toàn không cùng một đầng cấp.
“Lạc Tú? Sao cậu cũng đến đây? Gần đây cuộc sống của cậu thế nào?” Một tên béo vừa đấy kính vừa hỏi, nhưng thái độ không mấy nhiệt tình mà ngược lại còn chút thờ ơ, lạnh nhạt.
Bởi như người xưa đã nói, “người đẹp vì lụa”, chỉ cần nhìn cách ăn mặc hiện tại của Lạc Tú là biết rốt cuộc anh đang sống thế nào.
‘Tiểu Bàn?” Lạc Tú nói.
Thực ra, quan hệ của Tiếu Bàn và Lạc Tú khá tốt, có thế coi là bạn bè, nhưng ngoại trừ quan hệ ớ trường học, hai người họ đều không qua lại gì nhiều, nên bây giờ khi nhìn thấy Tiếu Bàn, Lạc Tú cũng rất ngạc nhiên.
“Này, Lạc Tú, cậu ăn nói kiếu gì vậy? Sao có thế gọi cậu ấy là Tiểu Bàn chứ, bây giờ người ta đã là tổng giám đốc Trương đấy!” Từ Văn Binh cố ý nói ra câu này, còn Tiếu Bàn cũng không nói gì, hiển nhiên là đang ngầm thừa nhận.
Hơn nữa, hình nhưtrên khuôn mặt của Tiếu Bàn hiện lẽn một vẻ tự đầc, cứ như thế anh ta thực sự là tống giám đốc Trương
vậy
“Xin lỗi, tôi quen gọi vậy rồi.” Lạc Tú cũng không đế tâm, chỉ nói xin lỗi.