Trên đỉnh núi Thái Sơn, một tia chớp xẹt qua hư không, phá tan đài tế lễ trên đỉnh núi Thái Sơn, sấm sét giữa trời quang cộng thêm di tích cố đại bị đánh nát, nhất thời tạo ra đề tài bàn tán sôi nổi.
Mà lúc này, trên chuyến tàu cao tốc từ Thái Sơn đến Tân Châu.
Một thanh niên đang ngồi trên tàu với vẻ mặt xuất thần, gương mặt như điêu khác của thanh niên trông có vẻ tái nhợt, nhưng lại khó kiềm nén vẻ hiên ngang, lộ ra khí phách bất phàm.
“Mình thật sự được trọng sinh rồi ư? Hay đây chỉ là ảo giác?”
Thanh niên thở dài, anh đã khẳng định mấy lần trên đỉnh núi Thái Sơn rồi, nhưng vẫn không thể nào tin được, bây giờ anh lại cảm ứng kỹ lần nữa, nhận ra Thái Hoàng Kinh trong cơ thế không thế nào vận chuyến được nữa, toàn bộ tu vi trong cơ thể đã mất sạch sành sanh, chỉ còn lại chút khí tức bảo vệ cơ thế của Thái Hoàng Kinh.
“Xem ra mình thật sự trở về rồi, không ngờ mình lại trở về Trái Đất, hơn nữa còn là năm hai mươi tuối.” Thanh niên đỏ tên là Lạc Tú, là truyền nhân cuối cùng của Thái Hoàng Nhất Mạch.
Ban đầu Lạc Tú chỉ là một người bình thường, nhưng may mán tiến vào Tu Chân Giới lấy được Thái Hoàng Kinh, trở thành truyền nhân cuối cùng của nhân mạch Thái Hoàng Nhất Mạch uy chấn thiên hạ, rồi từng bước tu luyện, cuối cùng đạt được vị trí Tiên Tôn Vô Thượng.
Có thế nói trước đây Lạc Tú đẫ càn quét mọi đối thủ ở mười vạn Đại Giới Tiên Cảnh, chân đạp Càn Khôn, đứng trên đỉnh thiên hạ, nhưng đáng tiếc anh lại bị Tam Đại Thiên Tôn trớ về từ Thái Dương Kỷ thứ ba hợp lực đánh lén.
“Haha, Tam Đại Thiên Tôn? Vì Thái Hoàng Kinh, mà các người không tiếc mời Vô Tự Thiên Thư và Thập Đại Hung Trận đánh lén ta. Đáng tiếc bản tôn không tuyệt mệnh, cuối cùng lại trở về rồi.” Lạc Tú cười khấy, ánh mắt ngưng tụ tia lạnh lẽo.
Mặc dù kiếp trước sức chiến đấu của anh chấn động trời đất, pháp thuật vô biên áp đảo thế giới, đã được tôn làm Tiên Tôn rồi, nhưng cuối cùng cảnh giới của anh vẫn còn quá thấp, vần gặp kiếp nạn, hộc máu trong Thập Đại Hung Trận, tự nố mà chết.
Nhưng kiếp này sẽ không giống như thế, anh lại được trọng sinh và trờ v‘ê Trái Đất lần nữa.
‘ Nếu bây giờ mình sớm thức tỉnh Thần Tàng trong cơ thể, rồi bắt đầu tu luyện, tiện thế lấy được mấy viên Kinh Thế Thần Chủng ờ kháp nơi trong Trái Đất, vậy thì Tam Đại Thiên Tôn kia chỉ có thế bị mình giầm đạp dưới chân.”
“Haha, ta rất mong đợi được gặp lại các ngươi, Tam Đại Thiên Tôn, đến lúc đó đê ta xem các ngươi còn có tư cách gì đế so tài với ta? Ta rất mong đợi vẻ mặt của các ngươi khi nhìn thấy ta lấy được số bảo vật kia trước.” Lạc Tú lại nhếch miệng cười khẩy.
“Reng reng reng…” Chuông điện thoại vang lên, Lạc Tú lấy điện thoại ra xem, lông mày không khỏi nhíu lại khi nhìn thấy tên người gọi, tâm trạng vốn đã rời xa thế giới của Lạc Tú cũng không nhịn được dấy lên tia thù hận.
Tại sao năm đó anh có thể dấn thân vào con đường tu hành này, chính là vì có liên quan đến chủ nhân cú điện thoại này.
Nhưng đó lại là sự khởi đầu cho bi kịch cuộc đời anh.
Kiếp trước, gia đình anh cũng không được xem là gia đình giàu có, nhưng bố anh có nhà ở nội thành, cũng có xe hơi, thậm chí còn có khoản tiền tiết kiệm mười mấy vạn, cho nên cũng được xem là gia đình khá sung túc, hon nữa trong nhà còn có một công ty lằp đặt thiết bị với quy mô nhỏ, cỏ thế nói dù thế nào thì anh cũng được sống cuộc sống khá giả.
Nhưng chỉ trong chuyến đi lần này đã phá hủy tất cả.
Tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, anh và bạn gái Trương Thục Phi đã ngăn cách ớ hai nơi, mà lần này anh chính là đi tìm bạn gái, vì Trương Thục Phi, thậm chí Lạc Tú đã lựa chọn từ bỏ tiền đồ xán lạn ờ u Châu của mình, để đến Tân Châu làm một nhân viên nhỏ.
Nhưng Lạc Tú không ngờ rằng, chuyến đi lần này của mình lại là khởi đầu của thảm họa.
Anh mang món quà được lựa chọn tỉ mỉ đến Tân Châu, nhưng cuối cùng lại bị đánh thành tàn phế, hai tay bị đánh đến mức xương vỡ vụn, đầu gối bị đánh nát, dẫn đến một khoảng thời gian dài ý chí anh sa sút, thậm chí còn muốn tự tử.
Anh trở thành người tàn phế, ngay cả khả năng sổng tự lập cũng không có, đế chữa bệnh cho anh, bố anh đã tiêu sạch tiền tiết kiệm trong nhà, xe nhà đều bán hết, cuối cùng phái lưu lạc đến nồi đi nhặt rác để kiếm sống.
Cho đến buổi tối tuyết rơi đầy trời đó, có người mang thi thể đã lạnh ngât của bố anh về, anh khóc không thành tiếng.
Sau đó gần hai mươi năm, anh sống như một con chó, bị người khác cười nhạo mâng chửi, thậm chí còn phải ăn xin đế kiếm sống.
Đả kích đỏ thật sự quá lớn đối với anh, có một lần Lạc Tú nán lòng thoái chí, cuối cùng vào một buổi tối, Lạc Tú đã đi lên đỉnh núi Thái Sơn và nhảy xuống.