“Tần Vũ?”, nghe thấy cái tên này, khoé miệng Hoắc Tôn nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn: “Để ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu”.
Dứt lời, Hoắc Tôn bước ra, cuốn theo biển Thái Âm đi vào hố thần.
Vì sự xuất hiện của hắn ta mà đệ tử của Thị Huyết Điện đều trở nên tự tin, bọn họ cũng lần lượt theo sau.
Hoa Vân và Hàn Tuấn cũng nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ oán hận: “Chính tên Tần Vũ đó đã đánh chúng ta ra ngoài”.
Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, vẻ mặt bình thản, cô xoay người giẫm lên vân hà bước vào hố thần.
Sau khi họ đi, những người có thù oán với Diệp Thành như Thị Huyết Điện, nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn và nhà họ Viên của Bắc Chấn Thương Nguyên đều nở nụ cười tàn nhẫn, như thể bọn họ đã nhìn thấy cảnh chết thảm của Diệp Thành vậy.
Những gia tộc quy ẩn không có thù oán với Diệp Thành đều âm thầm thở dài.
Woa!
Sau khi thật sự bước vào hố thần, Diệp Thành nhìn thế giới tươi đẹp lộng lẫy trước mắt như một tên nhà quê.
Hố thần là một thế giới riêng biệt rộng lớn, những gì hắn nhìn thấy thấy đều là những ngọn núi khổng lồ cao chót vót, khắp nơi đều là mây và sương mù mờ ảo, còn có tia sáng kỳ dị lộng lẫy chói mắt.
So với hoang mạc chim không thèm đậu thì hố thần này tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Linh khí ở đây vô cùng dày đặc, trên không trung còn có khí nguyên tinh khiết khiến Diệp Thành tham lam hít lấy hít để.
“Tần Vũ, ra đây chịu chết đi”, ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên vọng khắp cả hố thần, biển Thái Âm màu đen bao phủ nửa bầu trời.
Xuỳ!
Diệp Thành liếc nhìn với vẻ mặt thản nhiên, sau đó đi theo hướng Bích Du đã đi.
Đương nhiên Diệp Thành không quên nhiệm vụ đến đây của mình, đó là làm cận vệ của Bích Du, bảo đảm sự an toàn cho cô ấy, nếu Bích Du có làm sao, khi đi ra chắc chắn hắn sẽ nhận ngay một nhát kiếm của Độc Cô Ngạo.
Không gian trong hố thần rất rộng, rộng đến mức Hoắc Tôn khó mà tìm ra.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành lẳng lặng bước đi, từ xa hắn đã nhìn thấy Bích Du nữ cải trang nam.
Trên đường đi, Diệp Thành nhìn hoa cả mắt, bởi vì ở đây khắp nơi đều mọc đầy linh thảo, chỗ nào cũng thấy cây linh quả, tai nghe thấy tiếng nước róc rách, đó là linh tuyền mênh mông.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy chốc những tiếng nổ ầm nối tiếp nhau vang lên, rất nhiều người đều đang đánh nhau vì bảo vật.
Đương nhiên Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn cũng vơ vét suốt dọc đường, hắn đi qua nơi nào thì nơi đó đều trống trơn, khiến cho những đệ tử đi qua đều sửng sốt, bởi vì hắn ở trong hư vô, mà những linh thảo đó lại cứ thế bất chợt biến mất.
Diệp Thành dừng lại ở nơi cách Bích Du khoảng mười trượng.
Bích Du khiêm tốn hơn nhiều, không như Diệp Thành, thấy gì cũng lấy, cô chỉ chọn những linh thảo có ích với mình.
Rõ ràng Bích Du vẫn chưa phát hiện Diệp Thành đang ngồi xổm trong không gian hư vô cách mình mười trượng, chống hai tay lên má nhìn cô với vẻ buồn chán.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!