Vì thế ba người đứng yên tại chỗ.
Ngô Tam Pháo lấy viên linh châu có ánh sáng huyết sắc ra, Thái Ất Chân Nhân lấy ra một chưởng đạo phù màu vàng, còn Diệp Thành thì lấy ra vài viên đan dược.
“Ít nhất cũng phải năm trăm nghìn”, ba người ước lượng một lúc rồi cầm đồ đi tìm chủ nhân thạch phường.
“Bán… Bán đồ?”, chủ nhân thạch phường là một ông lão mặc hạc bào, người ở đây đều gọi lão là lão Hạc, khi nghe mục đích đến đây của ba người, lão hơi giật mình.
“Đây là thạch phường, muốn bán gì thì tới tiệm cầm đồ”, lão Hạc lãnh đạm nói.
“Chạy tới chạy lui phiền lắm”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu: “Chúng ta tới mua đá nhưng không mang đủ tiền, chỉ có thể dùng binh khí, linh phù và linh đan để đổi lấy linh thạch, ông hiểu ý ta chứ?”
“Cũng được”.
“Chúng ta không cần nhiều, năm trăm nghìn”, Ngô Tam Pháo đưa túi đựng đồ có chứa binh khí, linh phù và linh đan cho lão ta.
Lão Hạc cầm lấy, nhìn lướt qua rồi vuốt râu ra giá: “Bốn trăm nghìn”.
“Chết tiệt”, Ngô Tam Pháo không kìm được chửi bậy một tiếng: “Chỉ riêng mấy viên đan dược và lá linh phù kia thôi cũng đã hơn bốn trăm nghìn rồi! Ông ăn cướp à?”
“Đồng ý thì bán, không thì thôi”.
“Bán, bán, tất nhiên là bán”, Thái Ất Chân Nhân vội đồng ý.
“Nói sớm có phải xong lâu rồi không? Lãng phí thời gian!”, lão Hạc lấy một túi đựng đồ ra đưa cho Thái Ất Chân Nhân.
“Bóc lột”, Ngô Tam Pháo thầm mắng một câu.
“Đi thôi, đi thôi, đi mua đá nào”, Diệp Thành xoay người đi đầu tiên, Thái Ất Chân Nhân cũng kéo Ngô Tam Pháo theo.
Sau khi ba người đi, lão Hạc lấy viên đan dược và lá bùa chú ra, nở nụ cười gian xảo: “Chỗ này ít nhất cũng phải sáu trăm nghìn, mình lời rồi”.
Mặc dù Ngô Tam Pháo bị Thái Ất Chân Nhân kéo đi nhưng vẫn luôn miệng chửi bới: “Nếu ở đảo Hắc Long thì ông đây đã tung một chưởng đánh chết lão ta rồi”.