Thấy vậy, Diệp Thành vội quay đầu đi.
Ở chính giữa không gian nhỏ bé, ông lão kia đã lại lần nữa bước lên vân đoan đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới mỉm cười nói: “Đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu”.
“Đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu”.
Sau tiếng nói của Ông lão họ Dạ, người ở tứ phương tập trung ngồi thẳng dậy.
Không lâu sau đó, tảng đá được khắc số một lơ lửng trên vân đài.
“Giá thấp nhất một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá, người nào giá cao thì thắng”.
“Một trăm nghìn”, Ông lão họ Dạ vừa dứt lời, bên dưới đã có người hét giá.
“Ta trả hai trăm nghìn”, ngay sau đó, một giọng nói vang lên.
“Hai trăm năm mươi nghìn”.
“Ba trăm nghìn”.
Từng tiếng hô vang lên liên tiếp khiến bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp đang trầm lắng chợt náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người ưng tảng đá số một này nên không tới mười giây, giá trị của tảng đá đã được người ta trả lên tới con số tám trăm nghìn vả lại người ta vẫn chưa dừng trả giá ở đó.
“Có cần phải ra tay không nhỉ?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt xoa cằm, cách nhìn nhận của hai người hiếm khi mới thống nhất, “tảng đá số một kia trông cũng không tồi, tám phần là có bảo bối bên trong”.
“Đó là một cây tuyết linh chi hoa đã héo tàn”, khi cả hai người bàn tán thì Diệp Thành đang nhàn nhã thưởng rượu ở bên bất giác truyền âm cho bọn họ, thực ra sâu trong lòng hắn vẫn coi Ngô Tam Pháo là bằng hữu nên mới nhắc nhở, tránh bọn họ mất tiền oan.
“Tuyết linh chi hoa?”, Khô héo?”, nghe truyền âm của Diệp Thành, cả hai người đều quay sang nhìn hắn, mặt mày tỏ vẻ khó tin: “Không thể nào?”
“Tin hay không thì tuỳ”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!