“Tiểu hữu đã ưng thứ gì chưa, ta có thể bán rẻ cho ngươi”, thấy Diệp Thành đứng trước quầy hàng mãi không nhúc nhích, chủ quầy hàng khẽ mỉm cười.
Được chủ quầy hàng nhắc nhở, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn những thứ được bày trên sạp.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên một miếng ngọc, miếng ngọc này rất kỳ lạ, nó có màu đen bóng, còn loé lên tia sáng màu đen, dường như còn có vân khí bao quanh.
“Viên ngọc này thật kỳ lạ”, Diệp Thành nói thầm một câu như vậy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu không nhúc nhích.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên Diệp Thành không chú ý thấy bên cạnh mình đã có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Nữ tử này mặc y phục màu xanh ngọc bích, dáng người lả lướt, uyển chuyển, bích hà uốn lượn quanh thân, mái tóc dài như thác nước phát ra ánh sáng rực rỡ, dung nhan tuyệt thế nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt lại mang theo vẻ lãnh đạm, xa cách ngàn dặm.
“Mặc kim linh ngọc”, nữ tử đó cất lời, giọng nói rất êm tai.
Hế?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thành giật mình, bất giác nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Bích Du”, nhìn thoáng qua, Diệp Thành lại vội vàng thu hồi ánh mắt.
Được rồi! Người quen! Đồng hương!
Diệp Thành dời mắt, không nhìn Bích Du bên cạnh nữa.
Nhưng hắn không nhìn không có nghĩa là Bích Du không nhìn, mặc dù vừa nãy hắn chỉ vội vàng liếc nhìn nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích chợt xuất hiện.
Hai người đứng trước quầy hàng, Diệp Thành nhìn mặc kim linh ngọc, Bích Du nhìn hắn, còn chủ quầy hàng lại nhìn Bích Du.
“Hắn là ai nhỉ? Cảm giác rất quen”, bàn tay ngọc ngà đằng sau lớp áo khẽ siết chặt, Bích Du vẫn ngơ ngác nhìn Diệp Thành, lúc này cô còn có một thoáng xúc động muốn gỡ mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành để nhìn thấy khuôn mặt thực sự của hắn.
“Vị đạo hữu này”, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của cảm giác kỳ lạ, Bích Du mím môi nhẹ giọng cất lời, hy vọng có thể thông qua đối thoại để nghe giọng Diệp Thành.
“Tôi muốn mua mặc kim linh ngọc này”, Diệp Thành giả vờ không nghe thấy, hơn nữa còn cố ý sử dụng bí pháp để biến giọng mình trở nên già nua cổ quái.
Mặc dù hắn cũng muốn tiết lộ thân phận của mình nhưng lại chưa nghĩ ra nên gặp nhau thế nào, hơn nữa hắn thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Sau đó hắn để lại một túi đựng đồ, cất mặc kim linh ngọc đi rồi lặng lẽ xoay người, đi vào đám đông, để lại cho Bích Du một bóng lưng hết sức quen thuộc.
Vẫn là cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc khiến Bích Du mím môi, bước theo sau, cô muốn được nhìn Diệp Thành từ phía chính diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!