Họ dùng ánh mắt kính nể nhìn Lăng Hạo sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành.
“Người đeo mặt nạ này là ai vậy? Sao tóc lại màu trắng?”
“Trông hơi kỳ lạ!”
“Được Lăng Hạo sư huynh đích thân dẫn đường, xem ra lai lịch không vừa đâu”.
Diệp Thành không nghe lời bàn luận của mọi người, lúc này hắn đang ngửa đầu nhìn lên đỉnh linh sơn, nơi đó có một tia sáng to bằng hạt gạo, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ là vật gì, đó là viên linh châu được bao quanh bởi hào quang màu tím.
Viên linh châu tuy nhỏ nhưng lại hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, lơ lửng trên đỉnh núi, giống như một biểu tượng.
“Uy lực thật mạnh”, nhìn nó, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì viên linh châu ấy mang lại cho hắn cảm giác rất áp lực và ngột ngạt.
“Tần Vũ sư huynh, huynh biết đó là gì không?”, dường như phát hiện Diệp Thành đang nhìn linh châu màu tím, Lăng Hạo bất giác nhìn hắn.
“Không biết”, Diệp Thành lắc đầu.
“Đó chính là Trấn Sơn Chi Bảo của Thiên Tông thế gia ta, hai viên hỗn nguyên châu”, thấy Diệp Thành có vẻ khó hiểu, Lăng Hạo cười nói: “Đó không phải là linh châu bình thường mà là một loại pháp khí đáng giá”.
“Pháp khí?”, Diệp Thành nheo mắt, lòng hắn chợt dậy sóng.
Pháp khí cũng là một loại binh khí mà binh sĩ tu luyện, chỉ có tu vi ít nhất đạt tới cảnh giới Thiên mới có thể luyện chế, nó cao hơn một tầng so với binh khí thông thường, giống như chân khí và linh lực, đan điền và linh hải, linh hồn và nguyên thần.
Đã cao hơn một cấp bậc so với binh khí thì uy lực đương nhiên không cần nói cũng biết.
Có điều nói tới pháp khí lại không thể không nhắc tới pháp lực.
Pháp lực chính là thể tiến hoá của pháp khí, cũng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Thiên mới tôi luyện ra được. Chỉ có cách dùng pháp lực mới có thể ngự động pháp khí, mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất của nó.
“Chưa bao giờ nghe nói Thiên Tông thế gia, mà không ngờ Thiên Tông thế gia lại có một pháp khí thế này, chẳng trách mà họ không sợ Thị Huyết Điện”, nhìn hai viên Hỗn Nguyên Châu, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đại sở thật là ngoạ hổ tàng long”.
“Tần Vũ sư huynh, mời đi bên này”, cứ thế, Lăng Hạo đã đưa Tần Vũ vào một biệt uyển.
Vừa vào biệt uyển, Diệp Thành đã sáng mắt lên.
Biệt uyển này mặc dù chỉ rộng trăm trượng nhưng lại trồng đủ loại linh thảo quý hiếm, chính giữa biệt uyển còn có cây linh quả lấp lánh, từng quả linh quả long lanh toả ra mùi hương thơm dịu ngọt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!