“Không… Không có gì”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng cất sát kiếm đi, che mặt chạy vào lầu các như chạy trốn.
A!
Chẳng mấy chốc, ở một hướng nào đó của Hạo Thiên thế gia vang lên tiếng hét như sói rú thảm thiết, khiến người của Hạo Thiên thế gia vừa đi ngủ đã giật mình ngồi bật dậy, cảm giác đầu tiên là nửa đêm rồi còn ai giết heo nữa!
Sáng sớm, một thanh phi kiếm khổng lồ đã bay lên khỏi Hạo Thiên thế gia.
Trên phi kiếm có chín trưởng lão của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn, Hoa Tư, Hạo Thiên Huyền Hải cũng có mặt.
Ngoài bọn họ ra thì còn có chín đệ tử trẻ tuổi, Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tử Viêm, mấy người phía Từ Nặc Nghiên.
Điều đáng nói là từ khi phi kiếm bay lên tới giờ, những người trên phi kiếm cứ đôi ba giây lại quay sang nhìn ba tên Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu trách thì trách hôm nay cả ba tên đó không được bình thường.
Nói thế nào nhỉ? Cả ba tên này có lẽ bị đánh, vả lại còn bị đánh không hề nhẹ, tên nào tên nấy mặt mày sưng vù, đặc biệt là Trần Vinh Vân, mái tóc mượt mà bị túm từng lọn, từng lọn, còn khuôn mặt vuông chữ điền của Vi Văn Trác bị đánh cho méo mó hẳn đi.
Thảm nhất vẫn là Ly Chương, cho tới bây giờ hắn vẫn còn ôm cổ, chốc chốc còn có thể gẩy ra vài viên đá nhỏ.
Đây là lần duy nhất cả ba tên ngoan ngoãn, rất ngoan ngoãn, ngồi im thin thít một góc, những người khác chốc chốc lại nhìn sang bọn chúng, còn bọn chúng chốc chốc lại nhìn Diệp Thành.
Tối qua, sau khi Diệp Thành lôi chúng ra khỏi tiểu uyển của Hạo Thiên Thi Nguyệt thì liền lôi chúng tới một nơi hoang tàn, còn cảnh tượng tiếp theo thì thật sự không nỡ nói ra, chúng bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra nổi.