“Mẹ kiếp”, Diệp Thành đứng bật dậy, sát khí đằng đằng khiến mây khói mờ ảo trong Tiên Hư Giới đột nhiên ngưng tụ lại. Doãn Chí Bình không chỉ giết hại Tịch Nhan mà còn bày bố tử trận hại hắn, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được nữa.
“Nơi này không hoan nghênh ngươi, ra ngoài”, Sở Linh ở bên ngoài đã lên tiếng, giọng nói lãnh đạm nhưng lại mang theo ngữ khí lạnh lùng.
“Sư thúc, con tới để bái kiến Diệp Thành, dù gì con cũng là sư huynh của hắn mà, phải không?”, Doãn Chí Bình cố tỏ vẻ bi thương nhưng khuôn mặt độc ác giả tạo của hắn trong mắt Diệp Thành thật không từ nào có thể diễn tả nổi.
“Ngươi cũng xứng làm sư huynh của hắn sao? Ngươi…”
“Linh Nhi”, Sở Huyên lên tiếng điềm tĩnh ngắt lời Sở Linh, nói rồi cô không quên liếc nhìn hai vị thái thượng trưởng lão đằng sau Doãn Chí Bình, không cần nói cũng biết đây chính là người mà Doãn Chí Bình dẫn tới để gây áp lực.
“Haiz, Diệp sư đệ à”, thấy Sở Linh không ngăn cản mình nữa, Doãn Chí Bình cố làm ra vẻ bi thương đi tới trước giường Băng Ngọc”.
Nhưng Diệp Thành trong Tiên Hư Giới thấy rõ mồn một khoé miệng Doãn Chí Bình còn nhếch lên cười tôi độc, trong ánh mắt hắn như muốn nói: Ta giết đồ đệ của ngươi rồi, cho dù ngươi muốn hại ta thì ngươi cứ thử đánh ta xem.
“Haiz, đúng là trời không bảo vệ nhân tài”, kĩ năng diễn xuất của Doãn Chí Bình quả không vừa, hắn nói với giọng khóc than, vừa giả vờ lau nước mắt vừa chắp tay hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh: “Hai vị sư thúc xin nén đau thương”.
“Ngươi có thể đi rồi”, Sở Huyên lãnh đạm, trên khuôn mặt không hề để lộ bất cứ biểu cảm nào.
“Vậy sư điệt xin cáo lui”, Doãn Chí Bình diễn rất cung kính.
Có điều giây phút hắn rời đi, Diệp Thành có thể nhận ra được ánh mắt gian giảo dâm tà của hắn đối với Sở Huyên và Sở Linh.
Đột nhiên trong đầu Diệp Thành như có tiếng ầm vang bùng nổ, rồng có vảy ngược không thể đụng vào, Doãn Chí Bình hết lần này tới lần khác chạm vào vảy ngược đó. Trước hết là Hổ Oa và Trương Phong Niên, sau là đồ đệ Tịch Nhan của hắn, còn hiện giờ hắn lại có ý với Sở Huyên và Sở Linh, Diệp Thành sát khí đằng đằng, mây mờ trong Tiên Hư Giới cũng trở nên lạnh băng, kết thành lớp cặn băng.
“Tỷ, vừa rồi nên tung một chưởng giết hắn đi”, sau khi Doãn Chí Bình rời đi, Sở Linh mới lạnh giọng lên tiếng.
“Hắn phải chết nhưng không phải bây giờ”, Sở Huyên điềm tĩnh nói, sự điềm tĩnh của cô khiến người ta phải e sợ, có lẽ cô và Diệp Thành cùng một kiểu người, càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn giông bão kéo tới.
“Sư phụ, người đừng giết hắn, mạng của hắn là của con”, trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sát khí cuộn trào khắp cơ thể, muốn giết chết Doãn Chí Bình, hắn phải sống lại cái đã.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!