“Ta phạm tội gì, mà ông đòi giết ta?”, Diệp Thành hơi ngẩng đầu, hắn nhìn vào hư không bằng con mắt phẫn nộ.
“Ngươi tu ma đạo, lẽ nào còn không đáng bị trừ khử?”, không đợi Ngô Trường Thanh lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp tứ phương.
Đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới giật mình, vội chắp tay hành lễ: “Bái kiếm Linh Chân Thượng Nhân”.
Linh Chân Thượng Nhân khẽ hắng giọng, ông ta phất cây phất trần, từ từ bay xuống đứng vững trong hư không, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn Diệp Thành, uy thế mạnh mẽ khiến người ta phải ngộp thở.
Phụt!
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể sừng sững của hắn cũng bị ép đến mức khom người, hắn còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình gãy rời.
Thấy Diệp Thành không hề có ý ngoan ngoãn nghe lời, Linh Chân Thượng Nhân lạnh giọng, uy thế lại mạnh hơn một phần.
Ngay lập tức, Diệp Thành liền bị uy thế kia của Linh Chân Thượng Nhân đè nén đến mức quỳ xuống đất.
“Chính phái như ta sao có thể dung tha cho ma đạo”, giọng nói lạnh lùng của Linh Chân Thượng Nhân như sấm rền mang theo uy nghiêm không thể làm trái.
“Thế nào là chính, thế nào là ma?”, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn cố gắng địch lại với uy thế kia, cứ thế đứng dậy, hắn ngẩng khuôn mặt nhơ nhuốc máu nhìn vào Linh Chân Thượng Nhân trên trời.
“Ta là chính, ngươi là ma”, Linh Chân Thượng Nhân phất cây phất trần, ông ta đứng sừng sững trong hư không như một vị vua nhìn xuống muôn dân từ trên cao.
“Hoá ra đây chính là chính và ma?”, Diệp Thành bật cười, một nụ cười đầy bi thương.
“Không cần phải thừa lời với hắn nữa, giết hắn đi”, thấy Diệp Thành cười lớn, lập tức có người hô hào.
“Không trừ ma thì trời đất khó dung”, Tề Chấn Thiên gia chủ nhà họ Tề ở Nam Cương lạnh giọng: “Ta đã điều tra kĩ rồi, hơn tám trăm thôn bản, hơn tám nghìn người phàm đều bị hắn giết hại”.
Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát tứ phương và tìm được Doãn Chí Bình đã biến hoá dung mạo trong đám người, những người phàm này do ai giết, Doãn Chí Bình có lẽ biết rõ hơn ai hết.