“Ta không thích người khác yêu cầu ta”, Doãn Chí Bình không hề nhìn Diệp Thành, hắn vẫn hít hà mùi hương trên cơ thể Tịch Nhan.
Hu hu hu…!
Tịch Nhan lắc đầu quầy quậy, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nhoà nước mắt.
Diệp Thành mỉm cười với cô nhưng “bịch” một tiếng trên nền đất: “Cầu xin ngươi, tha cho Tịch Nhan”.
Đột nhiên Tịch Nhan thẫn thờ, người thanh niên đang quỳ bên dưới với bộ dạng hèn mọn kia in sâu trong đôi mắt cô ngay vào giây phút này.
Hu hu hu…!
Thế rồi Tịch Nhan lắc đầu dữ dội, cô cố gắng vùng vẫy, nước mắt lã chã rơi.
Ha ha ha…!
Phía này, Doãn Chí Bình bật cười không hề kiêng kị, hắn cứ thế cười, cứ thế cười không ngừng, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn hung tàn, khoé miệng cười tôi độc: “Diệp Thành, ngươi sẽ không ngờ có ngày ngươi quỳ dưới chân ta như một con chó phải không?”
“Cầu xin ngươi, thả Tịch Nhan đi”, khuôn mặt Diệp Thành hết sức bình tĩnh, giọng nói mang theo ngữ khí khẩn cầu.
“Dễ thôi, dễ thôi”, Doãn Chí Bình mỉm cười chỉ ra một đạo u mang.
Phụt!
Ngay lập tức, trên vai Diệp Thành xuất hiện lỗ hổng trào máu, chỉ là hắn chưa kịp hành động gì.
“Cảm giác này thật thú vị”, Doãn Chí Bình lại bật cười, hắn không ngừng vung tay, mỗi một đạo u mang trong tay cứ thế bắn về phía Diệp Thành.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sau tiếng máu bắn ra, trên cơ thể Diệp Thành không ngừng xuất hiện vết thương, không tới mười giây hắn đã hoá thành người máu.
Thế nhưng hắn vẫn không hề di chuyển như thể không biết đớn đau, vẻ mặt vô tình như tượng đá.
Hu hu hu…!
Tịch Nhan lại bắt đầu lắc đầu quầy quậy, cô cố gắng vùng vẫy nhưng càng làm nhiều thì lại càng phải bất lực.
“Xin ngươi thả Tịch Nhan đi”, cuối cùng, Diệp Thành mình đầy thương tích lại lần nữa lên tiếng, trong giọng nói rõ vẻ khẩn cầu, hắn giống như một người ăn xin hành khất cầu xin kẻ nhà giàu ban cho chút lương thực.