“Xem người nói kìa, đồ nhi của người là kiểu người nghĩ quẩn vậy sao?”
“Đúng là không phải”, Sở Huyên tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã biết mình là người của Hạo Thiên thế gia từ trước rồi không?”
“Con không biết”, Diệp Thành nói rất thoải mái: “Con không phải người của Hạo Thiên thế gia, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải”.
“Sư phụ hiểu rồi”, Sở Huyên cười khẽ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dòng máu trong người ngươi là của Hạo Thiên thế gia, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù ngươi có thừa nhận không thì ngươi cũng là người của Hạo Thiên thế gia”.
Diệp Thành không nói gì mà chỉ lấy bình rượu ra, nhàn nhã uống một hơi.
“Họ đi rồi”, thấy Diệp Thành như vậy, Sở Huyên cười khẽ, sau đó phất tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên lệnh bài còn khắc hai chữ Hạo Thiên: “Hạo Thiên Huyền Chấn bảo ta đưa cho ngươi thứ này, đây là lệnh bài gia chủ của ông ta, có lệnh bài này, ngươi có thể hưởng chế độ đãi ngộ của gia chủ ở bất kỳ phân điện nào của Hạo Thiên thế gia”.
“Sư phụ giữ đi!”, Diệp Thành ung dung đáp.
Sở Huyên mỉm cười, đặt lệnh bài lên bàn: “Có một số lời, ngươi không muốn nghe nhưng vi sư vẫn phải nói. Chuyện này là Hạo Thiên Huyền Chấn sai, ngươi có thể hận ông ta, oán ông ta, mà ngươi cũng nên làm vậy, nhưng ngươi không được oán hận mẫu thân mình, chẳng than nương nào nỡ nhẫn tâm bỏ lại con mình cả”.
“Con hiểu”, Diệp Thành cười, nhưng nụ cười lại có vẻ cô đơn.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa”, Sở Huyên nhẹ nhàng mỉm cười: “Khi nào ngươi muốn về thì về, không muốn về, sư phụ cũng không ép, ép ngươi cũng vô ích!”
“Con thích nghe lời này”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Vậy bây giờ nói về hai người ở bên sát vách đi!”, Sở Huyên nhìn tiểu uyển sát vách qua cửa sổ, thấy Lăng Tiêu đang truyền linh dịch cho Tiêu Tương: “Hai người họ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa ạ, thiếu chủ nhà họ Lăng thích Tiêu Tương sư tỷ!”
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ, cô nhìn Diệp Thành: “Vậy hắn có biết chuyện của Tiêu Tương khi ở Hằng Nhạc không?”
“Biết ạ”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, sau đó lau giọt rượu trên môi: “Lăng Tiêu là một người có thể tin tưởng được! Tình cảm của người này thật sự rất kỳ lạ, ngăn cũng không ngăn được, duyên phận tới rồi, có đuổi cũng chẳng đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!