“Nếu đã vậy rồi thì chúng ta cũng không nói nữa”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng đứng dậy, vỗ vai Diệp Thành.
“Ngươi chắc chắn không đi theo chúng ta sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn mang theo tia hy vọng.
“Ta còn có chức trách của mình, mong cô nương hiểu cho”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.
“Ta hiểu rồi”, trong mắt Thượng Quan Ngọc Nhi hiện rõ vẻ tiếc nuối và buồn bã, sau đó cô vẫn đi về theo Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, nhưng đi được vài bước lại quay đầu lại, không biết vì sao cô có cảm giác, lần ly biệt này giống như vĩnh biệt.
Sau khi họ đi, Diệp Thành mới day mạnh đầu mày: “Xem ra phải bớt chút thời gian tới Đan Thành một chuyến rồi”.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài tiểu viên lại có người tới, nói chính xác hơn là có người quay lại, người đó chính là Lăng Tiêu của nhà họ Lăng.
“Sao ngươi lại quay lại?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu.
“Ta… Ta quyết định ở lại đây thêm vài ngày nữa”, Lăng Tiêu ho khan, sau đó còn vô thức liếc nhìn tiểu uyển bên cạnh.
“Không cần nói gì đâu, ta hiểu”.
Cả ngày hôm nay, khu tiểu viên nơi Diệp Thành ở không lúc nào được yên tĩnh, hết người này tới người khác ghé thăm.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tiểu viên mới yên tĩnh trở lại.
Diệp Thành hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, sau đó tĩnh tâm điều hoà hơi thở.
Trong khoảng thời gian đó, hắn đã mở mắt nhìn Lăng Tiêu không chỉ một lần. Tên này không hề nhàn rỗi, hắn ta xách theo bầu rượu, đi qua đi lại, động tác nhiều nhất của hắn là nhìn tiểu uyển sát vách, dường như có thể xuyên qua bức tường nhìn thấy Tiêu Tương đang chăm chỉ múa kiếm.
…
Vào ban đêm, ở Hằng Nhạc Tông.
Trong Địa Cung, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi rồi đứng dậy từ trên long đài, khoan khoái vặn cổ, khoé miệng mang theo ý cười: “Sức mạnh dồi dào thật vi diệu!”
“Thánh tử”, Khổng Tào từ bên ngoài đi vào.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”, Doãn Chí Bình liếc nhìn Khổng Tào.
“Chuẩn bị xong hết rồi ạ”, Khổng Tào nhanh chóng gật đầu: “Ngày hôm ấy, cao thủ của ba tông ở Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tề ở Nam Cương đều sẽ đến, chúng ta còn thông báo cho một số tản tu có thực lực mạnh mẽ nữa”.
“Tốt lắm”, Doãn Chí Bình cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Diệp Thành, chắc chắn ngươi sẽ thích màn kịch này”.
…
Phù!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!