Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành được thả vào Ngọc Linh Trì, những vết thương sâu trên cơ thể hắn đẫm máu.
Bên cạnh Ngọc Linh Trì, Hổ Oa và Tịch Nhan đều đứng đó. Hổ Oa còn đỡ, chỉ có Tịch Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào máu me thế này, vả lại người bị thương còn là sư phụ của mình.
“Tịch Nhan, về đi”, phía sau, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.
“Tịch Nhan không sợ”, tiểu nha đầu nín lặng, cố gắng không cho giọt nước mắt tuôn rơi nhưng lại không ngăn được cơ thể mình bất giác run lên: “Sư phụ từng nói đây chính là một thế giới đẫm máu, muốn sinh tồn thì không được sợ máu”.
“Con còn nhỏ, có một số chuyện con vẫn chưa hiểu được”, Sở Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng cô lại trách Diệp Thành, vì sao hắn lại nói cho Tịch Nhan biết sự tàn khốc trong giới tu đạo này từ sớm vậy chứ.
“Sư tổ, Tịch Nhan hiểu rồi”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nhan rõ vẻ kiên cường: “Mỗi câu sư phụ nói con đều ghi nhớ, trước đây con không hiểu chấp niệm trong lời nói của sư phụ là gì nhưng giờ con hiểu rồi, tu sĩ cũng là người, cũng có chấp niệm, vì vậy cho dù tính mạng có gặp nguy hiểm cũng không được hối tiếc”.
“Nếu như hắn có thể nghe thấy câu này của con thì sẽ thấy vui lắm”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười lên tiếng, cô phất tay đưa Tịch Nhan và Hổ Oa rời khỏi đây.
Ngay sau đó, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, đầu tiên là nhìn Diệp Thành với vẻ mặt lo lắng sau đó mới nhìn sang Sở Huyên.
“Chưởng môn sư huynh, Doãn Chí Bình đâu?”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng thấy rõ.
“Hắn có Thái Hư Cổ Long bảo vệ cơ thể nên không thể chết được đâu”, Từ Phúc cũng nói với giọng tức tối, đặc biệt là khi nói tới cái tên Doãn Chí Bình, sắc mặt ông ta tối sầm cả lại.
“Ta cho rằng chúng ta nên cố gắng một lần”, Đạo Huyền Chân Nhân hạ giọng: “Dựa vào thân phận Đan Thánh đã nói hắn không đủ tư cách thay thế vị trí Thánh Tử của Doãn Chí Bình, vậy nếu như thêm thực lực của hắn thì có lẽ sẽ khiến phía sư phụ hồi tâm chuyển ý, dù sao thì khả năng chiến đấu của hắn thế nào tất cả chúng ta đều đã thấy”.
“Ta đồng ý”, Bàng Đại Xuyên lập tức gật đầu: “Tiểu tử Diệp Thành này là người thế nào ta rất hiểu, không làm được Thánh Tử hắn cũng không quan trọng nhưng chúng ta cần tận dụng uy thế của hắn để đấu với Doãn Chí Bình, kéo Doãn Chí Bình xuống khỏi vị trí Thánh Tử, cho dù để cho Tư Đồ Nam làm, cho Nhiếp Phong làm thì ta cũng đồng ý cả hai tay”.
“Muội thật sự hi vọng hắn chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.