Woa!
Sáng sớm, Diệp Thành xoa mặt rồi bò dậy từ trên tảng đá.
Đầu tiên hắn lắc đầu, sau đó sầm mặt nhìn Tiên Hoả trong vùng Đan Hải: “Ta nói này, ngươi đừng có lần nào cũng đánh vào mặt ta có được không?”
Tối hôm qua, khi Diệp Thành đánh thử lại bị Tiên Hoả tát thật mạnh vào mặt, không chỉ đêm qua mà bao nhiêu lần đánh thử, mặt hắn hầu như đều được “quan tâm đặc biệt”.
“Đánh méo mặt ta rồi”, Diệp Thành cầm chiếc gương nhỏ lên nhìn trái nhìn phải.
Lại nhìn đến Tiên Hoả, nó làm như không có chuyện gì xảy ra, không biết là do sai sót hay vì khuôn mặt Diệp Thành quá đáng ghét mà lần nào nó cũng đánh cực kỳ nhanh, chuẩn, mạnh, cảm giác bị đánh vào mặt không dễ chịu gì.
Sau đó Diệp Thành cất gương đi, trở mình nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy một mạch tới nơi Sở Linh đang bế quan.
Cả tháng nay, đây là điều mà ngày nào hắn cũng làm.
Sở Huyên đã nói rồi, khi nào Sở Linh xuất quan, hắn mới được xuống núi.
Vậy nên hắn muốn xuống núi đi dạo thì ngày nào cũng phải chạy đến xem thử, nếu Sở Linh xuất quan thì hắn mới tự do.
Không lâu sau, Diệp Thành đã lại tới trước cổng đá nơi Sở Linh đang bế quan.
Nhìn cổng đá đóng chặt, Diệp Thành gãi đầu: “Vợ ơi đừng vậy mà, vợ định ở trong đó cả đời sao?”
“Ai là vợ ngươi?”, ngay sau đó tiếng quát của Sở Linh vọng ra từ trong cổng đá: “Có phải lại ngứa da rồi không?”
“Sư phụ ta nói rồi, khi nào cô xuất quan sẽ gả cô cho ta”, Diệp Thành ngoáy mũi, ngoáy xong còn rất tự nhiên bôi lên cổng đá: “Hơn nữa chúng ta đã ngủ với nhau rồi, ta phải có trách nhiệm chứ”.
“Ai muốn lấy ngươi? Ai cần ngươi có trách nhiệm?”, Sở Linh tức giận thở hổn hển: “Không có chuyện gì thì cút đi”.
“Có, có, đương nhiên có chuyện rồi”, Diệp Thành cười hì hì, vung tay lấy bộ Tiên Nghê Thường bảy màu ra: “Nào nào, xem có đẹp không này! Đây là quà ta mang từ Đan Thành về, ta đã tặng sư phụ một bộ rồi, bộ này tặng cho cô, trên đời này có một không hai đấy”.
Sở Linh đang ngồi xếp bằng trong động phủ mở mắt ra, dường như cô có thể nhìn thấy bộ y phục Tiên Nghê Thường rực rỡ qua cánh cổng đá.
“Mắt nhìn của tiểu tử này cũng không tồi”, Sở Linh cười nhẹ.