“Cái gì mà cùng cấp bất bại, cô ta chẳng phải cũng bại dưới tay ngươi sao?”
“Đừng lấy ta ra làm trò cười, ngươi cũng biết khi ở trận so tài tam tông ta căn bản không phải là đối thủ của Huyền Linh Chi Thể, vì cô ấy không dùng tới binh khí bản mệnh và linh hồn đó thôi”.
“Chẳng phải ngươi còn kém cô ta một tầng cảnh giới sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng chửi: “Cùng cấp nhưng cô ta không đánh lại ngươi, cùng cấp bất bại chỉ là cách nói lý thuyết mà thôi, làm gì có huyết mạch nào vô địch, còn kí chủ, đó là sự tồn tại khác, nếu như kí chủ bình thường thì khác, nhưng linh hồn của kí chủ là Thái Hư Cổ Long hồn, chẳng còn gì để nói”.
“Ngươi lại bắt đầu khoe khoang tộc Thái Hư Cổ Long của các ngươi ấy gì?”, Diệp Thành thở dài.
“Ta đây không đùa với ngươi”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Năm xưa Thái Hư Cổ Long là tộc có thể bá chiếm một nửa Thái Cổ cũng không phải không có nguyên do đâu, ngươi căn bản không biết sức mạnh của Thái Hư Cổ Long tộc như thế nào, càng không phải là kí chủ có độ hoà hợp chín phần, đó gần như là độ hoà hợp hoàn mĩ, không phải là sự tồn tại mà Huyền Linh Chi Thể cùng cấp có thể so sánh, nếu như nói về khả năng chiến đấu thì cùng tầng cảnh giới, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể có lẽ sẽ mạnh bằng kí chủ với độ hoà hợp bảy phần”.
Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Cho nên không có việc thì ngươi đừng tìm kí chủ của Hằng Nhạc Tông đánh nhau, Tiên Luân Nhãn không có tác dụng với hắn đâu, ngươi đánh không lại hắn”.
“Ta muốn đánh với hắn thì phải ra khỏi đây được cái đã”, Diệp Thành nhún vai: “Sư phụ ta cấm tiệt ta ở trên núi rồi”.
“Cũng nên nhốt ngươi trên núi tránh ngươi gây chuyện”.
“Đừng nói thế, ta là đứa trẻ ngoan mà”, Diệp Thành nhún vai.
“Cắt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu sau đó nhắm mắt lại, cho dù Diệp Thành có gọi thế nào nó cũng không để ý đến hắn ta nữa.
“Cắt”, Diệp Thành cũng chẳng thèm để ý nữa, hắn nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Lúc này, cả hai đang không ngừng cọ sát và dần dần lĩnh hội được sự kì diệu trong Âm Dương Thái Cực Trận.
“Đến đi, ta thử uy lực xem nào”, Diệp Thành vỗ vào tảng đá đang ngồi, hắn lật người đứng dậy sau đó không quên ném cho cả hai tên kia mỗi tên một thanh kiếm.
Thấy vậy, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân nhìn nhau mỉm cười, lúc này mới di chuyển đi về hai hướng sau đó tấn công về phía Diệp Thành.
Bát hoang!
Diệp Thành tiến lên trước tung đại chiêu, một chiêu bát hoang đánh lùi tiên hoả đạo thân nhưng đồng thời thiên lôi đạo thân cũng lao tới, nó cứ thế vung ra một đạo kiếm mang.
Diệp Thành vung tay đánh tan kiếm mang kia nhưng không thi triển huyền thuật khác, tiên hoả đạo thân xông lên, vì là trợ công nên bí thuật không thiếu còn thiên lôi đạo thân là chủ công nên có thể đánh chặn bí pháp tấn công của Diệp Thành vào thời khắc quan trọng.
Rất nhanh sau đó, tiên hoả và thiên lôi đạo thân di chuyển thay thế vị trí cho nhau, thiên lôi là chủ công còn tiên hoả thành trợ công.