“Bảo bối, đúng là bảo bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không quên dùng vạt áo lau đi thanh đao của mình.
Cất Bá Long Đao đi, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Huyết Đồng ra sau đó ngó nhìn vào bên trong.
Không thể phủ nhận bên trong túi đựng đồ của Huyết Đồng có quá nhiều thứ phát sáng, những gì cần có đều có, linh thạch, linh dịch, linh đan, binh khí, linh thảo linh quả, ngoài những thứ này ra thì còn có cả đan phương cổ xưa.
Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là hắn không hề thấy đan phương của linh đan năm vân, đối với luyện đan sư mà nói thì đan phương luyện đan cấp đó về cơ bản đều nằm trong đầu.
“Thu hoạch không tồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn cất túi đựng đồ của Huyết Đồng đi nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
Nếu không phải vào thời khắc then chốt hắn đột phá cảnh giới và dẫn ra được thiên kiếp thì rõ ràng hiện giờ hắn đã bị Huyết Đồng lấy mạng rồi.
“Đại nạn không chết ắt có phúc về sau”, Diệp Thành thầm nhủ.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời thì một tiếng động kinh thiên động địa vang lên.
Rầm! Đùng!
Tiếp đó, tiếng động liên tiếp vang lên, nghe âm thanh từ xa vọng lại vả lại khoảng cách càng lúc càng gần hằn.
Phía này, Diệp Thành đã nhảy lên một ngọn núi nhỏ phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn một biển lửa màu tím và một biển lửa huyết sắc đang trấn áp hư không bay đến đây, còn bóng hình màu tím kia và bóng hình màu huyết sắc kia đang đại chiến trong biển lửa.
Khi hai bóng hình này lại gần hơn, mắt trái của Diệp Thành nheo lại. Đột nhiên, mắt hắn sáng lên: “Từ Phúc trưởng lão, người cũng nhảy ra khỏi khe nứt của không gian rồi sao?”
Có điều khi nghĩ lại thì hắn cũng không mấy bất ngờ, đến cả Huyết Đồng khi tu vi giảm sút còn có thể nhảy ra ngoài huống hồ là Từ Phúc, và kẻ mặc huyết y đối đầu với Từ Phúc trưởng lão không cần nói cũng biết, đó chính là Thị Huyết Đạo Nhân.
“Thị Huyết, trả lại mạng đồ đệ của ta đây”, khi Diệp Thành đang đứng nhìn từ xa thì tiếng gằn phẫn nộ của Từ Phúc vang lên, ông ta thật sự tức tối, khí huyết toàn thân sục sôi, về cơ bản đều ở trạng thái tiến công, không hề gia tăng phòng ngự, giống như thể ông ta đã phát điên, chỉ tung ra đòn tấn công liên tiếp.
“Kẻ giết đồ nhi của ngươi là Huyết Đồng, tìm ta làm gì?”, Thị Huyết Đạo Nhân vừa chiến vừa bỏ chạy, mặc dù khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Từ Phúc nhưng Từ Phúc liên tiếp tung ra những đại chiêu chí mạng khiến ông ta không dám liều mạng.
“Giết”, nghe vậy, đôi mắt Từ Phúc hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng, ông ta vẫn theo cách đánh liều mạng, không giết chết Thị Huyết Đạo Nhân thì không ngừng tay.
“Ta không cần điên theo ngươi”, Thị Huyết Đạo Nhân tức tối, vừa chiến vừa bỏ chạy.
Rầm! Đùng!
Trong hư không, âm thanh dữ dội liên tiếp vang lên, từng đỉnh núi sụp đổ.