“Bảy trăm triệu”, tên này vênh váo cũng chưa được ba giây đã bị thần tử Thần tộc đè bẹp.
“Bảy trăm năm mươi triệu”, thần tử Phượng Hoàng cười nhạt, so với thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc, hắn ta bình tĩnh hơn nhiều, dường như mang theo rất nhiều tiền, cực kỳ tự tin.
“Phượng Hoàng tộc hào phóng đấy”, thần tử Yêu tộc hừ lạnh, bỏ cuộc.
“Thần tộc ta ra tám trăm triệu”, thần tử Yêu tộc sợ rồi, nhưng thần tử Thần tộc lại nghênh đón, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo, dáng vẻ như muốn chiến đấu đến cùng với thần tử Phượng Hoàng.
“Tám trăm năm mươi triệu”, sắc mặt thần tử Phượng Hoàng trở nên u ám, đây đã là cực hạn của hắn ta rồi, nếu thần tử Thần tộc vẫn tăng giá thì hắn ta đành hết cách, thật sự không đủ tiền.
Hắn ta vừa tăng giá như vậy, thần tử Thần tộc tức khắc im bặt, nghiến răng ken két khiến cả hội trường đều nghe thấy, hắn ta tính toán sai rồi, không ngờ Phượng Hoàng tộc lại theo được lâu như thế.
Đại Thánh phía sau hắn ta cũng thở dài, chỉ trách lúc trước thần tử nhà họ quá ngông nghênh, ỷ mình mang nhiều tiền, bảo bối nào cũng đấu giá để rồi đánh mất tiên cơ cuối cùng.
“Còn ai tăng giá nữa không?”, ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá liếc mắt nhìn thần tử Thần tộc.
“Không tăng”, thần tử Thần tộc cắn răng nghiền lợi, cứ nghĩ lúc trước mình đã kiềm chế lắm rồi, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được thần tử Phượng Hoàng, tính toán sai lầm, tính toán sai lầm nghiêm trọng.
“Vậy thì cảm ơn Thần tộc nhé”, thần tử Phượng Hoàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đánh bại thần tử Thần tộc là đánh bại toàn bộ người có mặt ở đây, bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc.
“Bản đồ kho báu đã thuộc về Phượng Hoàng tộc”, có lẽ ông lão tóc bạc đã mệt, dứt khoát gõ chuỳ kết thúc, vật phẩm đấu giá cuối cùng đã được đấu giá xong, ông ta có thể nghỉ ngơi một lúc rồi, đầu óc lúc này đã ong ong.
“Phượng Hoàng tộc đúng là giàu có”, các lão bối chắp tay, cảm thán nhìn về nhã gian của Phượng Hoàng tộc: “Tham gia bao nhiêu buổi đấu giá, có mỗi lần này là đáng sợ”.
“Ta rất muốn thấy vẻ mặt của Phượng Hoàng tộc khi không tìm được kho báu sẽ thế nào”, Diệp Thành hơi buồn cười nhìn về phía thần tử Phượng Hoàng: “Tám trăm năm mươi triệu, cái giá này đúng là rất thu hút sự chú ý của người khác”.
“Đừng cười trên nỗi đau của người khác”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn hắn: “Đi xuống lấy tiểu đỉnh của ngươi đi rồi theo ta về Đan Tôn Điện một chuyến, có lẽ Đan Tôn Điện có khá nhiều người chuyển kiếp đấy”.
“Được”, Diệp Thành đáp lại rồi ra khỏi nhã gian, không quên gia trì thêm một tầng bí pháp, nhưng hắn không phát hiện trong góc có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi mình.
Buổi đấu giá kết thúc, những người đấu giá lần lượt đứng dậy, đi đến sảnh sau, cầm tiền của mình đi lấy bảo bối đã đấu giá được, quy tắc của cuộc đấu giá là như vậy, từ trước đến nay không thay đổi.
Sảnh sau vẫn rất náo nhiệt, người lấy được bảo vật dù là Thánh Vương hay Đại Thánh đều quay lưng bỏ đi, sợ bị người khác để mắt, giết người cướp của là chuyện đã xảy ra quá nhiều.