“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc cười u ám, “Thần Tộc ta ra chín mươi triệu một trăm nghìn”.
“Hơn ngươi một trăm nghìn”, lời nói nhẹ như không của Diệp Thành khiến người nghe thót tim.
“Chín mươi triệu năm trăm”.
“Hơn ngươi một trăm nghìn”.
“Chín mươi triệu sáu trăm”.
“Hơn ngươi một trăm nghìn”.
“Tên tiểu tử này cũng thật đê tiện”, nghe hai người trả giá, các lão bối đều hít sâu liếc nhìn Diệp Thành, mỗi lần tăng một trăm nghìn, rất dễ khiến người ta tức quá mà nội thương.
“Ý chí ta có thừa”, thấy ánh mắt của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chỉ quan tâm tới việc uống rượu, tiền hắn có, lại có chu thiên diễn hoá, lần đấu giá này hắn chẳng có lí do gì mà thua cả.
“Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, có ai tăng giá nữa không?”, người chủ trì lãnh đạm lên tiếng nhưng lại không nhìn người khác mà chỉ nhìn về phía ba nhã gian.
“Tăng, Thần Tộc ta trả chín...”, Thần Tử Thần Tộc nhảy ra, nhưng hắn còn chưa hét giá thì bị hai lão già đằng sau lôi lại, “Thần Tử đừng quên mục đích lần này”.
Nói tới mục đích, Thần Tử Thần Tộc chợt tỉnh táo hẳn, vả lại còn dùng tới bí thuật Thần Tộc để ổn định tâm trí, nếu không thì sao có thể gọi là Thần Tử Thần Tộc chứ, dù phẫn nộ nhưng tốc độ bình tĩnh của hắn cũng rất nhanh.
Thấy Thần Tử Thần Tộc tỉnh táo lại, hai lão già kia mới thở phào, bọn họ nhìn xuống bên dưới và tìm được Diệp Thành trong đám người, sau đó mới nói với giọng không hề dễ chịu: “Thần Tộc ta từ bỏ”.
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành cũng thở phào, lại một cái đỉnh nữa về tay.
“Còn ai tăng giá không?”, người chủ trì lại lần nữa lên tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Muốn tăng nhưng không có tiền”, không ít người ho hắng, chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, đó là cái giá trên trời, cho dù muốn có cái đỉnh đó thì cũng chẳng đủ nguyên thạch mà theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!