“Không đủ”, nữ tử áo xanh kia không buồn nhìn túi đựng đồ, cứ thế lắc đầu mỉm cười khước từ.
“Vậy thì vãn bối thật sự hết rồi”.
“Vậy thì chẳng còn cách nào khác”.
“Đừng mà, chúng ta thương lượng tiếp được không?”, Diệp Thành xoa xoa tay, “đưa ra một điều kiện nào đó cũng được”.
“Nếu ngươi bỏ trốn không quay lại thì ta đi đâu tìm ngươi?”, nữ tử áo xanh lấy một ngón tay gại cằm, bà ta mỉm cười đầy hứng thú, vừa cười vừa nhìn Diệp Thành, “Huyền Hoang rộng lớn đến vậy, tìm người thật sự khó”.
“Không tìm được ta thì có thể tìm Chư Thiên Kiếm Thần, ta và ông ta biết nhau”, Diệp Thành mỉm cười, “còn Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Thần Triều, nhắc đến tên ta thì họ sẽ nể mặt, bọn họ nợ ta một mối ân tình”.
“Ngươi nói ra bao nhiêu người như vậy, vì sao không nói đến Lục Đạo?”, nữ tử sáo xanh mỉm cười lên tiếng.
“Tiên tổ nhà ta tính khí không được tốt cho lắm”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ, lại bắt đầu luyên thuyên: “Nếu như ông ấy biết có người đuổi theo ta đòi nợ thì sẽ nổi điên, con người ông ấy hành sự trước giờ luôn hung hãn, nếu lại chạy tới Đế Vương Thành tìm tiền bối đòi nợ thì không được ổn cho lắm”.
“Tổ tiên nhà ngươi cũng không phải chưa từng tới đây, lôi ông ta ra doạ lão thân, không dễ đâu”.
“Sao, tổ tiên của vãn bối còn từng tới Đế Vương Thành làm loạn sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn nữ tử áo xanh.
“Đừng đánh lạc hướng, nói tới chuyện tiền chuộc”, nữ tử sáo xanh nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “tiền chuộc không đủ nhưng dùng vật khác để thế vào cũng được, ví dụ như máu của Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Vãn bối biết mà, biết ngay người cần máu của vãn bối mà”.
“Vậy ngươi có đồng ý không?”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành.
“Đồng ý”, Diệp Thành hất đầu, hắn coi như hiểu ra tính toán của người này.
“Được lắm”.
“Ta nói này, chuộc cô mà mất đi huyết thể thì cô có thể cho ta ngủ một đêm không?”, Diệp Thành gãi tai nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu.
“Cút”.
“Dám trêu ghẹo Vũ Nhi nhà ta ngay trước mặt lão thân, trong số cấp bậc Chuẩn Thánh, ngươi đúng là người đầu tiên”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Quả là gan dạ giống Lục Đạo”.
“Trêu… trêu cho vui thôi mà”, Diệp Thành cười khan, thoáng chốc trở nên thành thật hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!