“Ừm?”, một câu nói của Nam Minh Ngọc Thu khiến cho người chuẩn bị rời đi đều quay người lại.
“Chuyện...chuyện gì vậy?”, tất cả mọi người đều sững sỡ, ánh mắt đổ dồn nhìn Diệp Thành, rõ ràng từ ‘đạo hữu’ trong lời nói của hoa khôi chính là tên này.
“Không gặp thần tử của ba thánh địa, không gặp rất nhiều Đại Thánh mà chỉ gặp một tên Chuẩn Thánh cỏn con”, rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết hoa khôi đang nghĩ gì.
“Khốn kiếp”, sắc mặt ba tên Thần Tử tôi độc hơn hẳn, chúng nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn xông lên giết người, hoa khôi đã từ chối chúng và khiến chúng mất hết thể diện, lúc này lại muốn gặp một Chuẩn Thánh, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn đối với bọn chúng, rõ ràng coi chúng không bằng một tên Chuẩn Thánh.
“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, Đại Thánh cũng nghĩ vậy, trong đôi mắt tất cả đều loé lên hàn mang, nếu không phải đây là Thiên Khuyết Đế Vương Thành thì bọn họ đã xông lên đại khai sát giới từ lâu rồi.
“Đa tạ tiên tử nể mặt”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức tiến vào trong, đúng là niềm vui bất ngờ, Nam Minh Ngọc Thu mà gặp hắn thì mọi thứ dễ giải quyết hơn nhiều.
“Điều tra cho ta”, ba Thần Tử lập tức quay người và truyền âm lại cho hộ vệ phía sau, những kẻ cao cao tại thượng như chúng sao có thể dung tha, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể nào kiềm chế được.
“Đúng là kì lạ”, một đám người lần lượt rút lui, người nào người nấy đầu như úng nước, bọn họ không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì và cảm thấy khó hiểu về hoa khôi.
Phía này, Diệp Thành đã tới trước rừng trúc ở phía sâu theo sự chỉ dẫn của một tiên nữ.
Rừng trúc im ắng, tiên khí dồi dào, đây chính là nơi phù hợp để tu thân dưỡng tính, ở nơi phía sâu trong rừng trúc chính là một lầu các nhỏ, Nam Minh Ngọc Thu đang ở đó.
Cô giống như vị tiên nữ từ cửu tiêu hạ phàm, thánh khiết vô ngần, đẹp như mộng như ảo.
Khi Diệp Thành tới, Nam Minh Ngọc Thu còn đang vẽ tranh, vả lại người mà cô vẽ chính là hắn, từng đường nét đều mang theo cái tâm của người vẽ, khiến dung mạo được phác hoạ sống động như thật.
“Không thể phủ nhận cô vẽ rất giống”, Diệp Thành ghé lên trước, hắn tỏ ra rất tự nhiên, cầm một chùm nho trên chiếc bàn bên cạnh mình, vừa ăn vừa quan sát.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa vẽ vừa hỏi.
“Cô nói xem?”, Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra kết giới bao quanh rừng trúc, tiếp đến hắn mới gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Nam Minh Ngọc Thu.
Đột nhiên cơ thể Nam Minh Ngọc Thu run rẩy, cây bút trong tay cũng rơi xuống, cô rên rỉ đau đớn.
Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn để chùm nho sang bên rồi nhặt cây bút vẽ tiếp bức tranh mà Nam Minh Ngọc Thu còn chưa vẽ xong.