Không biết nếu con dân Đông Hoang biết thần nữ Dao Trì vào thanh lâu chơi sẽ bàn táo xôn xao thế nào.
Không biết để nhóm Hùng Nhị và Tạ Vân biết liệu họ có giơ ngón tay cái lên với hắn không, đưa người thương cũ vào kỹ viện, hắn đúng là người duy nhất ngàn năm có một.
Thanh lâu tự hình thành kết giới, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng trống sắt và tiếng sáo trúc, nhìn thấy cảnh tượng ca múa tưng bừng.
Nơi đây sương khói mịt mù như thực như ảo, những tấm rèm được thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc, gió thổi nhẹ đung đưa tựa như rơi vào biển vân hoan, mang lại cho người ta cảm giác như trong giấc mơ.
Cách bài trí của nơi này càng thêm sang trọng, sàn nhà được lát bằng bạch ngọc, mặt đất được đục thành hình hoa sen, từng đoá từng đoá kết lại thành hình sen năm nhánh, cánh hoa tươi non mơn mởn, đi chân trần trên đất cảm giác mềm mịn lan khắp toàn thân.
Kỳ Vương lại cảm thán, vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, thanh lâu như cửu tiêu tiên khuyết, thực sự rất hoành tráng, bảo sao có chỗ đứng trong Thiên Khuyết Đế Vương Thành này.
Diệp Thành cũng đang nhìn, hắn rất chắc chắn người chuyển kiếp đang ở trong này, nhưng với đạo hạnh của hắn không thể tìm ra được người chuyển kiếp đang ở gian phòng cụ thể nào, chỉ trách cấm chế của nơi này không cho phép hắn nhìn thấu.
Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, tuy đeo giỏ sách và cầm cuốn vô tự thiên thư nhưng cô cũng đang nhìn tiên cung như mộng như ảo này, thân là nữ tử, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới nơi này.
Nhưng sự tồn tại của cô khiến Diệp Thành và Kỳ Vương khá xấu hổ, cô vốn là đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang, nữ giả trang nam cực kỳ đẹp trai, đến mức dọc đường đi các nữ tu sĩ của thanh lâu đều nhìn ngắm mê mẩn, đứng cạnh cô, họ trở nên rất xấu xí.
“Hay là cô cứ ra ngoài uống trà đi!”, Kỳ Vương nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc: “Có câu nói rất hay, không so sánh sẽ không có đau thương”.
“Ta muốn uống rượu hoa”, Cơ Tuyết Băng thản nhiên đáp lại, vẫn tò mò nhìn xung quanh.
“Đây là cô tự nói đấy nhé, sau này khi ta giải trừ phong cấm đừng chửi ta”, Diệp Thành ho khan.
“Giải trừ phong cấm? Giải trừ phong cấm gì?”, Cơ Tuyết Băng quay lại, ngờ vực nhìn Diệp Thành.
“Giải trừ phong cấm là…”
“Ba vị công tử trông lạ quá!”, Diệp Thành còn chưa nói xong, một nữ tu sĩ trang điểm xinh đẹp đã đi tới, tay cầm cây quạt nhỏ, lắc lư vòng eo như rắn nước, trang điểm đậm, dưới cằm còn có nốt ruồi đen, tuổi đã không nhỏ, dáng người cũng không đẹp lắm.
“Theo ta thấy chắc đây là tú bà của thanh lâu này”, Kỳ Vương không khỏi sờ cằm, phải nói rằng ánh mắt của hắn ta khá tốt, nữ tu sĩ đó thật sự là tú bà.