“Chúng ta về nhà cô ăn đào đi!”
“Vậy thì mau lên”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, bước lên hư thiên trước tiên.
Diệp Thành lắc đầu đi theo, Kỳ Vương cũng theo sát phía sau, sợ bị lạc mất, vả lại đi giữa hai người họ cực kỳ hãnh diện, một người là thần nữ Dao Trì, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, hai yêu nghiệt này như vệ sĩ của nó, đi đến đâu cũng rất oai phong.
Khi trời gần sáng, ba người mới đi vào một cổ thành, nơi này cách Thánh địa Dao Trì vẫn còn rất xa, họ cần phải sử dụng truyền tống trận, nếu không mười nghìn năm cũng chưa chắc về đến nơi.
Vì thời gian không đủ, suốt chặng đường đi Diệp Thành đều rất hung hãn, cứ tìm được người chuyển kiếp là hắn lại lôi đi không nói một lời, nhét vào đại đỉnh cho họ tự khôi phục ký ức kiếp trước.
Sau khi xong chuyện, người chuyển kiếp đã có ký ức kiếp trước được hắn phái đi phân tán khắp nơi.
Cứ thế, ba người vừa đi vừa dừng, đi qua không dưới một nghìn cổ thành, mỗi khi tới một cổ thành, Diệp Thành lại bận rộn, giống như con ngựa hoang đứt cương, chạy lăng xăng khắp nơi.
Kỳ Vương đã quen với việc này, đi cùng Diệp Thành suốt chặng đường, nó biết hắn đang tìm người.
Nhưng Cơ Tuyết Băng thì không hiểu lắm, cô không biết sao Diệp Thành lại quen nhiều người thế, hơn nữa tìm được ai cũng khiến người đó khóc, khóc xong lại cười lớn một cách khó hiểu.
Nhìn thấy nhiều hơn, cô không còn ngạc nhiên nữa, lại bắt đầu đọc vô tự thư, thi thoảng lại tự lẩm bẩm một mình, thậm chí là nói lảm nhảm như người có bệnh.
Phía trước lại có cổ tinh, hơn nữa còn cực kỳ rộng lớn, đừng nói là Kỳ Vương, đến Diệp Thành cũng phải giật mình, nó còn lớn hơn U Đô của Chu Tước Tinh mấy lần, thực sự là vương quốc.
“Đó là Đế Vương Thành”, còn chưa vào cổ thành, Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã khẽ nói: “Đi vào đây đừng có ngông nghênh quá, động đến sự tồn tại vô thượng, rất có thể sẽ bị trấn áp”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!