Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 Tiểu Linh Oa vẫn là trực tiếp nhất, hắn ta bước lên đập mạnh một cái: “Ngươi vừa vừa thôi, mất tập trung rồi đấy”.  

 

Cuối cùng Diệp Thành cũng hoàn hồn, thấy Mặc Uyên đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo thì không khỏi cười khan, buộc phải đè nén suy nghĩ của mình, trong lòng không có chuyện gì nữa, chuyên tâm chữa trị ám thương cho Mặc Uyên.  

 

Vì hắn đã tập trung nên vẻ đau đớn trên mặt Mặc Uyên cũng giảm đi rất nhiều, ông ta từ từ nhắm mắt lại.  

 

Khu vườn nhỏ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng Tiểu Linh Oa gặm nguyên thạch rồm rộp, rất nhịp nhàng.  

 

Còn Hạo Thiên Huyền Chấn không có việc gì làm thì lấy bình rượu ra, tìm một chỗ thoải mái, vừa uống rượu mạnh vừa ngửa đầu nhìn lên bầu trời sao rộng lớn, dường như đang nhớ đến quê hương của mình.  

 

“Hế?”  

 

Không biết đến lúc nào, sự yên tĩnh của khu vườn nhỏ bị tiếng hô khẽ của Diệp Thành phá vỡ.  

 

Nghe thấy âm thanh, dù là Tiểu Linh Oa đang nhai nguyên thạch hay Hạo Thiên Huyền Chấn đang uống rượu cũng đều nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên, đến thần tướng Mặc Uyên đang ngồi xếp bằng cũng bất giác mở mắt ra.  

 

Diệp Thành đã mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhìn về một hướng, đôi mắt như đuốc dường như có thể nhìn thấy một bóng người vừa bước vào Đông Thiên Cổ Thành xuyên qua rất nhiều cung điện lầu các.  

 

Đó là một người vạm vỡ, cao hơn ba trượng, cánh tay để trần, cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh bùng nổ, có lẽ là cơ thể quá mạnh nên quanh người đều có sấm sét lượn quanh, khí huyết của lão ta dồi dào bá đạo, tựa như man long của hồng hoang.  

 

Diệp Thành mỉm cười, không cần nhẩm tính cũng biết người vạm vỡ ấy chính là người chuyển kiếp của Đại Sở, nói ra thì cũng là người hắn khá quen thuộc: Man Sơn - người khổng lồ của Tây Lăng Ba Thục.  

 

Khi Diệp Thành nhìn thì cũng tình cờ là lúc Man Sơn quay đầu lại, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, lão ta dường như cũng có thể nhìn thấy Diệp Thành ở đây qua vô số cung điện lầu các: “Ngươi nhìn cái gì?”  

Một câu nói khiến Diệp Thành rất xấu hổ, hắn đã đánh giá thấp cảm tri lực của Man Sơn, hắn nhìn như vậy mà lão ta cũng có thể nhận ra được.  

 

Giây tiếp theo, quanh người Man Sơn có một tầng thần quang bao phủ, đó là một loại thần thông bí thuật cực kỳ thần bí, lập tức che đi những điều bí ẩn trên người mình, cũng chặn không cho Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn nữa.  

 

Diệp Thành dụi mắt, ánh sáng chói lọi quanh người Man Sơn làm cho trước mắt hắn đầy sao.  

 

Cũng như hắn, Hạo Thiên Huyền Chấn, Mặc Uyên và Tiểu Linh Oa cũng đều dụi mắt, họ đều dùng bí thuật để quan sát Man Sơn và bị thần quang quanh người lão ta làm cho chói mắt: “Thật là xấu hổ”.  

 

Khi bốn người họ dụi mắt thì một tiếng quát ngang ngược bá đạo vang lên trong màn đêm yên tĩnh: “Các ngươi nhìnn cái gì vậy hả?”  

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!