“Làm gì đấy! Các ngươi làm gì thế hả?”, tam công tử nhà Ngự Linh sợ rồi, gần như khóc toáng lên.
“Đừng sợ, đây là tập tục của quê hương chúng ta, quý ai thì đánh người đó”, cây gậy của Hoàng Đạo Công đã hạ xuống, những người chuyển kiếp cũng không nhàn rỗi, lập tức nhấn chìm tam công tử.
Tiếng hét như giết heo nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa, vẫn là tiếng hét thảm thiết ngang ngạnh ấy.
Khung cảnh này đúng là đáng sợ, cao thủ nhà Ngự Linh nhìn mà khoé miệng đều giật giật, vừa nãy còn nói chúng ta không phải người hẹp hòi mà sao bây giờ đã đánh rồi? Các ngươi là người ở đâu, tập tục kỳ quái gì thế?
Lập tức, không ít người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô vẫn dửng dưng đứng trên hư thiên không xa, nhìn bầu trời vô tận, làm như không có chuyện gì: “Thời tiết hôm nay thích thật”.
Thấy Thánh nữ Tinh Nguyệt như vậy, nhóm lão bối nhà Ngự Linh đều vuốt râu đầy ẩn ý, không biết vì sao nhìn cảnh tượng này trong lòng họ lại nảy lên ý tưởng muốn làm thơ.
Diệp Thành cũng đã ra khỏi sơn cốc, thấy cảnh tượng đẫm máu này, hắn không khỏi cười toe toét.
Người chuyển kiếp đã đi ra hết nhưng không thấy Chu Dịch đâu, người như ông ta đã nhìn thấu mọi điều giả dối, thích ở nơi thanh tịnh, mà sơn cốc vắng vẻ là thích hợp nhất, ông không muốn tới tiên sơn nhà Ngự Linh.
Không biết đến lúc nào những người chuyển kiếp mới dừng tay, trên mặt ai nấy đều hiện rõ chữ ‘sảng khoái’ rất to.
Lại nhìn tới lão tam nhà Ngự Linh, hắn ta đang nằm giang chân giang tay trên đất, bị đánh đến nỗi nương thân cũng chẳng nhận ra, cao thủ nhà Ngự Linh thấy vậy đều thở dài tặc lưỡi, đám người này đâu chỉ là hung hãn!
Sau một màn đẫm máu, cuối cùng hai bên cũng rầm rộ lên đường trở về.
Lão tam nhà Ngự Linh lần này đã thành thật, cúi đầu như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đám súc sinh mặt dày không biết xấu hổ kia ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đánh khiến con người ta khóc thét.
“Này!”
Cuối cùng Mộ Dung Vân Hoàng cũng không nhìn nổi nữa, hung hăng lườm hắn ta rồi đưa một chiếc khăn tay màu trắng tới.
“Tốt quá rồi!”