“Chỉ… Chỉ có một viên thôi ạ?”
“Một viên là tốt lắm rồi”, Bàng Đại Xuyên lườm Diệp Thành, sau đó nhét bổ mệnh đan vào tay Diệp Thành: “Linh dược bổ sung thọ nguyên và kéo dài tuổi thọ quá quý giá, đừng nói là ta mà dù bên phía Từ Phúc cũng chưa chắc đã có, vì linh dược như vậy trước giờ người ta đều giữ lại cho bản thân, rất ít ai mang đi bán”.
“Vậy ạ!”, Diệp Thành gãi đầu, nhìn bổ mệnh đan trong tay rồi lại nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão đưa bổ mệnh đan cho con, tới lúc đó người dùng gì?”
“Viên này coi như cho ngươi mượn, đương nhiên ngươi phải trả lại ta rồi”, Bàng Đại Xuyên nói xong, ung dung ngồi lên ghế tựa, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Từ Phúc nói với ta rồi, ba ngày nữa ông ấy sẽ đưa ngươi đi tham gia đại hội đấu đan”.
“Đúng là Từ trưởng lão đã nói như vậy”, Diệp Thành nói xong thì giơ bổ mệnh đan ra trước mặt quan sát.
Ngay sau đó, lạc ấn linh hồn của bổ mệnh đan hai vân bị hắn nắm bắt được, thông qua diễn tiến và phục chế, cách luyện chế bổ mệnh đan hai vân đã được Tiên Luân Nhãn tái hiện.
“Đúng là không tệ”, Diệp Thành cười hì hì, nhét bổ mệnh đan vào miệng.
Ngay sau đó dược lực của bổ mệnh đan tan ra, một sức mạnh kỳ lạ hoà vào cơ thể hắn.
Hắn biết đó là thọ nguyên, mặc dù không nhiều nhưng cũng được một năm tuổi thọ, có còn hơn không!
“Đan Thành là một nơi rất hay, ở đó bán rất nhiều linh dược kéo dài tuổi thọ, lần này ngươi đi có thể mua nhiều một chút, khi về đừng quên trả ta một viên”, Bàng Đại Xuyên vừa uống rượu vừa ung dung lên tiếng.
“Đan Thành có bán ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên.
“Chắc chắn có!”, Bàng Đại Xuyên nhấp một ngụm rượu: “Hơn một nửa luyện đan sư của Đại Sở đều tập trung ở đó, hơn nữa còn có Đan Thần lão nhi, ngươi còn sợ không tìm được linh dược kéo dài mạng sống sao?”
“Linh dược này có đắt không ạ?”, Diệp Thành hỏi thử.
“Mặc dù hơi đắt một chút nhưng ngươi có tiền mà”, Bàng Đại Xuyên vừa cười vừa nháy mắt, còn không quên liếc nhìn túi đựng đồ của Diệp Thành: “Phần thưởng của cuộc thi tam tông và phần thưởng của tông môn, bây giờ tiểu tử ngươi giàu nứt đố đổ vách rồi ấy chứ!”
“Cũng… Cũng không có bao nhiêu ạ”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vô thức che túi đựng đồ lại, sợ chỉ một giây lơ là sẽ bị Bàng Đại Xuyên cướp mất.
“Được rồi, nói chuyện chính”, Bàng Đại Xuyên liếc Diệp Thành, nhìn vẻ mặt ông ta không giống như đang nói đùa với hắn: “Kí chủ vẫn đang dung hợp long hồn, nếu hắn xuất quan chắc chắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức, sau này ngươi phải ngoan ngoãn cho ta, nhịn được thì cố gắng không động thủ”.
“Con hiểu, con hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai: “Chưởng môn sư bá cũng nói với con rồi, người yên tâm, con có chừng mực, chỉ cần Doãn Chí Bình không quá đáng quá thì con sẽ không so đo với hắn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!