“Chặn đường chúng ta thì nhất định không có ý tốt đẹp gì”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn sang ba lão già ở phía đối diện.
“Gia tộc của cô và Cô Lâu Vương Điện qua lại với nhau sao?”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn.
“Đâu chỉ có vậy”, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lạnh hẳn lại, “gia tộc ta không biết có bao nhiêu người chết thảm trong tay bọn chúng rồi, nếu không phải gia gia ta có khả năng trấn thủ thì gia tộc đã bị tiêu diệt từ lâu rồi”.
“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Diệp Thành vặn cổ.
“Cùng ta đi một chuyến nhé, thần tử của gia tộc ta nhớ cô lắm đấy”, khi hai người trò chuyện thì lão già áo tím ở phía đối diện lên tiếng, mặc dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười khiến người ta rợn người.
“Không rảnh”, Hoa Tư mặt lạnh như sương giáng, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm, ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
“Hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ’, lão già mặc áo trắng và đen cùng bật cười nhìn về phía này với ánh mắt đầy hứng thú, khi nhìn thấy Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, trong mắt bọn họ còn loé lên cái nhìn dâm tà.
“Ức hiếp người quá đáng”, hai lão tu sĩ phía trước Hoa Tư phẫn nộ, khí thế lên cao.
“Ức hiếp thì đã sao”, hai lão già ở phía đối diện bật cười lạnh lùng, sải bước tới và tung ra một chưởng.
“Thánh nữ, mau chạy, ta...”
“Ức hiếp người thì phải trả giá”, không đợi hai tu sĩ phía trước Hoa Tư nói xong, Diệp Thành đã lên tiếng ngắt lời, hắn tiến lên trước tung ra một chưởng về phía lão già mặc y phục đen.
Mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng, khi chưa một ai phản ứng lại, nắm đấm của Diệp Thành đã va chạm với nắm đấm của lão già kia, đột nhiên, có tiếng động rầm trời vang vọng khắp tứ phương của tinh không.
Cảnh tượng tiếp theo thực sự tanh máu, lão già áo đen trước đó còn hùng hổ thì lúc này đã bị đánh bay đi cả nghìn trượng, thân hình chưa đứng vững đã hoá thành huyết vụ, đến cả nguyên thần cũng bị tịch diệt, trở thành tàn tro giữa tinh không.
Đây...!
Hoa Tư kinh ngạc, hai lão tu sĩ trước mặt cô cũng kinh ngạc, lão già áo trắng và áo tím còn lại cũng ngỡ ngàng, đó là Chuẩn Thánh, ấy thế mà bị một chiêu tuyệt sát.
Hắn là Thánh Nhân sao?
Phía Hoa Tư thẫn thờ nhìn bóng hình Diệp Thành, một chưởng mà đã có thể giết chết tu sĩ Chuẩn Thánh, đây không phải là cấp bậc Thánh Nhân sao? Nếu không thì sao có thể có sức bá đạo giết chết một Chuẩn Thánh?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!