Trong chốc lát, Thiên Ma mặc hắc bào hơi ngẩng đầu nhìn về phía hư thiên ở xa, khi ông ta còn thẫn thờ thì Diệp Thành đã bỏ trốn, toàn thân thiêu đốt liệt diệm, loé lên ánh sáng choán mắt trong đêm đen.
Thiên Ma mặc hắc bào bật cười u ám, ông ta giơ tay vươn về phía hư thiên mà Diệp Thành bỏ trốn.
Đột nhiên, hư thiên rung chuyển, nứt lìa từng tấc bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, thiên địa biến sắc.
Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, hắn lập tức bị ngã nhào giữa hư thiên, tạo nên một cái hố sâu trên mặt đất, đợi tới khi đứng dậy thì đã cảm nhận được uy lực mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả một ngọn núi cao tám trượng đổ sụp.
Đôi chân Diệp Thành run rẩy, hắn chỉ muốn quỳ xuống, một chưởng của Thiên Ma mặc hắc bào còn chưa giáng xuống mà đại địa nã nứt lìa còn Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt theo, máu me đầm đìa.
Đôi mắt Diệp Thành vương lên tơ máu, tim đập thình thịch, cho dù thánh huyết của hắn có mạnh mẽ thế nào thì cũng khó có thể di chuyển.
Đây chính là sự trấn áp tuyệt đối về cảnh giới, một Chuẩn Thánh trước mặt một Chuẩn Đế quả thực đến tư cách bằng con kiến cũng không có, chỉ một chưởng thôi, cho dù là hắn cũng sẽ tan thành mây khói.
Diệp Thành!
Thượng Quan Ngọc Nhi ở trong lư đồng nước mắt dàn dụa.
Trời xanh thật không công bằng, luân hồi tới kiếp này, trải qua hai trăm năm đằng đẵng, không dễ gì mới được gặp lại, cô còn chưa kịp làm tân nương của hắn mà lại sắp phải cùng xuống hoàng tuyền với hắn rồi.
Xin lỗi!
Diệp Thành cười bất lực, đôi tay buông xuôi, hắn từ bỏ đối kháng, cũng cúi đầu từ bỏ kiêu ngạo.
Lời xin lỗi này không chỉ nói cho mình Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà là lời xin lỗi với các anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở, hắn đã từng hứa sẽ đưa bọn họ trở về quê hương nhưng hiện giờ xem ra chỉ là trò cười mà thôi.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, một chưởng của Thiên Ma huỷ thiên diệt địa, nơi nào chưởng đánh đi qua đều khiến mọi thứ sụp đổ.
Thế nhưng, đúng lúc này, hư thiên sụp đổ kia lại đứng yên, một chưởng diệt thế của Thiên Ma cũng khựng lại, gió không thổi nữa, cành cây cũng không xao động, không khí ngừng trôi, đến cả giọt nước mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thôi chảy và ngưng đọng giữa không trung, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Trong chốc lát, mọi thứ giữa thiên địa này như hoá đá.
Rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!