“Ngươi lại nhìn hết cơ thể của ta rồi, ngươi phải lấy ta đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay chống cằm, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành, không hề tỏ ra dịu dàng, nhớ tới chuyện trong lư luyện đan hai lần ở kiếp trước và kiếp này, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.
“Không lấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi thì chăm chú quan sát thái độ, còn Diệp Thành lại lắc đầu dứt khoát.
“Vì sao?”
“Đau lưng”.
“Cũng đúng”, Thượng Quan Ngọc Nhi lại toét miệng cười, cô đi vòng ra sau Diệp Thành, ôm lấy cổ hắn, cơ thể áp sát vào lưng hắn, đặc biệt là đôi gò bồng đào cao vút.
“Mềm không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi thủ thỉ và khẽ thổi vào tai Diệp Thành.
“Cũng tạm được”, Diệp Thành ho hắng, cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, hắn lại nhìn xuống bên dưới, cậu nhỏ đã dựng đứng lên từ bao giờ.
“Ngươi đã lên giường với tỷ tỷ của ta chưa? Thích chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Nếu tỷ tỷ của cô mà nghe thấy câu này thì vẻ mặt chắc sẽ thú vị lắm đấy”, Diệp Thành buông một câu đầy ý tứ: “Luân hồi tới kiếp này, nữ tử của Đại Sở càng lúc càng biết nói chuyện”.
“Rốt cục ngươi đã lên giường hay chưa?”
“Ta...ừm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lại quay đầu nhìn vào phía xa trong hố đen.
“Sao vậy?”, thấy Diệp Thành cau mày, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng nhìn về hướng hắn nhìn, chỉ là cô không có tiên nhãn nên những gì cô nhìn thấy chỉ là bóng tối mà thôi.
“Vào trong đi”, Diệp Thành đứng dậy, phất tay đưa Thượng Quan Ngọc Nhi vào bên trong lư đồng.
Sau khi Thượng Quan Ngọc Nhi yên ổn vị trí, trong tay Diệp Thành xuất hiện thêm thanh kiếm Xích Tiêu, đầu lơ lửng lư đồng.