Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 “Không biết sư phụ của đạo hữu là ai?”, thanh niên áo trắng cười ấm áp, trong lòng vẫn rất kinh ngạc, một cảnh giới Hoàng mà lại có thể một chưởng hất bay một Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này quá hung hãn.  

 

“Tự học thành tài”, Diệp Thành nhún vai, trong lòng hắn cũng rất ngạc nhiên cảm thán trước thanh niên áo trắng, hắn ta là người chuyển kiếp có thiên phú vượt bậc nhất trong những người chuyển kiếp hắn tìm được cho tới giờ, hai trăm năm đã lên Chuẩn Thánh, tốc độ tiến cấp này khiến người ta không thể theo kịp.  

 

“Người có được thiên phú như đạo hữu đây đúng là hiếm gặp”, thanh niên áo trắng cũng không truy hỏi kỹ.  

 

“Đạo hữu cũng không tệ”, Diệp Thành cười ung dung, phất tay tế ra tiên quang cho nó bay vào đầu mày của thanh niên áo trắng.  

 

Lập tức, giây trước thanh niên áo trắng còn nở nụ cười ấm áp, lúc này đã đột nhiên run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau đớn rên rỉ.   

 

Thấy vậy, hai lão già áo tím đang giành bảo vật với Đạo Chích đều biến sắc, lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, quát lên ầm trời: “Ngươi đã làm gì thần tử nhà ta?”  

 

“Không làm gì cả, đánh thức thần trí của hắn thôi, một lát nữa là ổn”, Diệp Thành nở nụ cười thản nhiên.  

 

“Nói láo”, hai lão già áo tím ngự động pháp khí bản mệnh, hợp lực áp về phía Diệp Thành, bọn họ biết thực lực của Diệp Thành nên không dám xem thường, lập tức bộc phát ra sức chiến đấu đỉnh phong.  

 

Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vẫy tay, lòng bàn tay có bí pháp tự diễn hoá, một chưởng lăng thiên trấn áp hai lão già áo tím, mà pháp khí bản mệnh của bọn họ cũng bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế.  

 

Một lời không hợp là hành động, trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh.  

 

Hai lão già áo tím kinh hãi, bị cấm chế giữ chặt không thể động đậy, Diệp Thành thâm sâu khó lường, mạnh một cách đáng sợ, một chưởng đã trấn áp được bọn họ, sức chiến đấu này có thể so sánh cùng Thánh Nhân.  

 

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chỉ phong cấm hai người lại, không giải thích nhiều, bởi chuyện này cũng chẳng thể giải thích rõ.  

 

Ưm!  

 

Thanh niên áo trắng vẫn quỳ ở đó, ôm đầu rên rỉ, tiên quang hoà vào, ký ức kiếp trước không ngừng mở ra, hắn ta nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, cũng nhớ lại tên trước đây của mình: Long Ngũ.  

 

Đạo Chích lại nổi tính tinh nghịch, lấy con dao cạo ra chạy tới, hồn nhiên cạo trọc đầu Long Ngũ, sau đó còn điểm thêm sáu chấm tròn trên đầu hắn ta.  

 

“Sạch bong sáng bóng, thế này thuận mắt hơn nhiều”, Diệp Thành sờ cằm, đúng là cảnh đẹp ý vui.  

 

“Tên này tỉnh lại liệu có đánh ta không!”, Đạo Chích ho khan một tiếng.  

 

“Đánh ngươi là điều đương nhiên”.  

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!