Phía này, Kiếm Thần đã bước vào một cổ tinh tử tịch, bước lên đỉnh núi.
Diệp Thành đi theo sau, hắn lên đỉnh núi, sắc mặt tỏ ra cung kính, từ đầu tới cuối đều rất cung kính.
Kiếm Thần tỏ ra lãnh đạm, ông ta không hề thể hiện uy nghiêm của một Chuẩn Đế mà khẽ giơ tay đặt lên vai Diệp Thành, tiên quang rực rỡ thay Diệp Thành làm liền vết thương cũng như chữa khỏi phản phệ của hắn.
Diệp Thành đứng im, để cho Kiếm Thần trị thương cho mình, không lâu sau đó, tiên nhãn của hắn tự mở.
“Ngươi là hậu nhân của Lục Đạo”?, Kiếm Thần nói giọng ôn hoà, còn ôn hoà hơn trong mộng cảnh, khi nói còn nhìn vào Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành.
“Thứ lỗi cho vãn bối hiểu biết nông cạn, vãn bối không biết Lục Đạo là ai”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Trong những người cùng lớp, ta chỉ bại một lần, ông ấy mới chính là thần thoại Chư Thiên thực thụ”, vẻ mặt của Kiếm Thần vẫn điềm tĩnh, giọng nói từ tốn, ông ta giải thích về truyền thuyết một thời cổ xưa: “Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau, ngươi và ông ấy có lẽ có mối liên quan đến nhau”.
“Dung mạo giống nhau, tiên nhãn giống nhau, nhẫn giống nhau”, Diệp Thành lẩm bẩm, Lục Đạo trong lời nói của Kiếm Thần thật sự rất giống với Hồng Trần năm xưa, ấy vậy mà còn từng đánh bại cả thần thoại Chư Thiên.
“Cũng đến từ tương lai như vãn bối sao? Cũng giá lâm tới Chư Thiên Vạn Vực sao ạ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, khẽ cau mày: “Người trong hai bức tranh cổ đó chính là Lục Đạo sao?”
“Vì sao lại muốn ta tới Bắc Đẩu Tinh Vực?”, Kiếm Thần thu tay về, ông ta đã chữa xong mọi vết thương cho Diệp Thành.
“Có một nữ tử si tình vẫn hằng nhớ thương tiền bối”, Diệp Thành lấy ra một cái túi thơm, đó là túi thơm mà Đông Hoàng Thái Tâm đưa cho hắn trước khi rời Đại Sở, bên trên có ba từ Kiếm Phi Đạo do chính tay bà thêu.
“Tiền bối ấy tên là Đông Hoàng Thái Tâm, ở bên bờ Tinh Không”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Chư Thiên Kiếm Thần.
“Tâm Nhi”, lần đầu tiên Chư Thiên Kiếm Thần tỏ ra kích động, ông ta nhận lấy túi thơm mà tay run rẩy, một câu “Tâm Nhi”, mang theo bao nỗi niềm, thần thoại của Chư Thiên cũng có lúc mềm lòng, ông đã không còn nhớ lần trước gặp bà là khi nào, chỉ biết năm tháng dài đằng đẵng khiến thời gian phai mờ.
“Đại Sở gặp phải biến cố gì, vì sao lại mất đi mối liên hệ với Chư Thiên Vạn Vực?”, tay Kiếm Thần nắm lấy túi thơm, giọng nói khàn đi, nghe giọng thì ông ta đã biết sự tồn tại của Đại Sở từ lâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!