“Vậy Lý Khang cũng nghịch thiên rồi chứ?”
“Khả năng chiến đấu như vậy rõ ràng không kém so với vi sư”, Tử Trúc Chân Nhân bất ngờ, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt qua sự đoán định của ông ta, thân là vi sư của Lý Khang, ông ta chưa từng thấy đồ đệ của mình có thể nghịch thiên đến vậy.
“Có vẻ như huynh không bất ngờ cho lắm”, Lăng Huyên nhìn sang Nhiếp Phong ở bên.
“Chiến tích của hắn đã là một thần thoại rồi”, Nhiếp Phong mỉm cười, một câu nói khiến Lăng Huyên thẫn thờ, Nhiếp Phong nói đều là thật, thử hỏi Chư Thiên Vạn Vực làm gì có ai giết được Đại Đế.
“Bất ngờ, thật bất ngờ”, mười tám vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “chiến tích của hắn vượt qua cả thần tử Đại La năm xưa”.
“Đại La Kiếm Tông quả nhiên có nhân tài”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông vuốt râu, có thể coi là mỉm cười khoái chí, ông ta đã mất một thần tử Đại La nhưng lại tìm ra được một người bá đạo hơn.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lại ngồi xuống trên thiên lộ vô tận.
Hắn lấy ra vò rượu trút một ngụm rồi nhìn Tử Thiên và Tử Ly ở bậc mây thứ chín trăm chín mươi chín với ánh mắt hào hứng: “Hai vị huynh đệ nghỉ đủ chưa?”
Nghe vậy, Tử Ly và Tử Thiên mặt mày lạnh hẳn lại, đây là sự coi thường ra mặt sao?
Cả hai người lần lượt hắng giọng ngưng tụ khí huyết và xông lên vân đài một mạch.
Giết!
Bước lên vân đài, cả hai cứ thế tế ra sát kiếm, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ trảm diệt thiên địa.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
Lúc này, thiên lộ vừa im ắng chưa lâu đã lại lần nữa rung chuyển.
Dù là một đấu hai nhưng Diệp Thành vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, hắn liên tiếp sử dụng bí thuật, dùng kiếm đạo của Đại La Kiếm Tông, rất nhiều bí thuật đã được hắn phục chế, kiếm đạo mạnh mẽ uy lực trong tay hắn.
Những người xung quanh tái mặt.
Tử ly và Tử Thiên dù không mạnh bằng Tử Dương nhưng lúc này lại là thế hai đấu một, ấy thế mà vẫn không địch được Diệp Thành, bọn họ bị đánh tới tấp không ngẩng nổi mặt lên.
Máu tươi nhuốm đỏ thiên lộ.
Không biết đến bao giờ người ta mới nhìn thấy hai bóng người đẫm máu ngã khỏi vân đài, đó chính là Tử Ly và Tử Thiên.
Trên thiên lộ chỉ còn lại một bóng hình sừng sững giống như vầng mặt trời chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!