Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

 Diệp Thành cất bước đi tới quán trà đó, thản nhiên ngồi xuống đối diện Đông Dương Chân Nhân.  

 

Đột nhiên có người ngồi xuống, Đông Dương Chân Nhân hơi giật mình, nhưng sau khi thấy là Diệp Thành, ông ta lại lộ vẻ mừng rỡ: “Ngươi vẫn còn sống?”  

 

“Tiền bối nói gì vậy, đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén: “Có rất nhiều chuyện trong này vãn bối không tiện giải thích, mong tiền bối thông cảm”.  

 

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đông Dương Chân Nhân không truy hỏi, nhưng trong giọng điệu lại đầy vẻ kinh ngạc, lúc đó Diệp Thành vẫn chỉ là cảnh giới Thiên, hắn thoát khỏi sự truy sát của Thánh Nhân bằng cách nào?  

 

“Tiền bối tới tìm Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng à?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi hỏi.  

 

“Vốn là đi tìm ngươi nhưng không thấy, vì thế đi thẳng tới đây”.  

 

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói xong thì nhìn quanh một lượt: “Sao không thấy Thanh Nguyệt tiền bối đâu ạ?”  

 

“Muội ấy… bị bắt rồi”, Đông Dương Chân Nhân hít một hơi thật sâu.  

 

“Bị bắt?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sao có thể thế được! Thanh Nguyệt tiền bối là Thánh Nhân kia mà”.  

 

“Đối phương là ba Thánh Nhân, khi đó chúng ta đều trong trạng thái suy nhược và bị thương nặng”, Đông Dương Chân Nhân thở dài: “Khi truy sát Thánh Nhân áo đen thì chúng ta gặp một người Man cực kỳ cường hãn, một gậy đánh chết Thánh Nhân áo đen, may là ta và Thanh Nguyệt sư muội chạy nhanh nếu không cũng đã bị tiêu diệt rồi, chỉ là dù vậy thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng sóng âm, đều bị thương không nhẹ”.  

 

“Người Man”, Diệp Thành vắt óc suy nghĩ, đương nhiên có thể nghĩ tới Thánh Vương người Man – phụ thân của Man Hùng.  

 

“Người mình tự đánh người mình”, Diệp Thành thầm ho khan một tiếng.  

 

“Nếug chúng ta không bị thương nặng thì Thanh Nguyệt sư muội cũng sẽ không bị bắt”, Đông Dương Chân Nhân lạnh lùng nói.  

 

“Thanh Nguyệt tiền bối bị ai bắt vậy ạ?”, Diệp Thành thử hỏi.  

 

“Thần tử Đại La”, khi Đông Dương Chân Nhân nói ra câu này, giọng nói lại lạnh hơn một chút.  

 

“Là hắn”, Diệp Thành cau mày.  

 

“Hắn nhắm tới huyết mạch đặc biệt của sư muội”, Đông Dương Chân Nhân lại lên tiếng: “Hộ vệ của hắn là ba Thánh Nhân rất mạnh, nếu lão phu và Thanh Nguyệt sư muội đều ở trạng thái đỉnh phong thì dù không địch lại được cũng không đến nỗi bị bắt, đường đường là Đại La Kiếm Tông mà lại ỷ thế hiếp người như vậy”.  

 

“Tiền bối chưa tiết lộ lai lịch của mình à?”  

 

“Đương nhiên là nói rồi, nhưng thần tử Đại La kiêu ngạo, sao có thể để tâm những chuyện này?”  

 

“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, giọng điệu Diệp Thành cũng trở nên lạnh lùng.  

 

Nói tới lai lịch, Đông Dương Chân Nhân dường như nghĩ tới điều gì, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng rỡ: “Tiểu hữu là đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, với mối quan hệ sâu xa giữa Đại La Kiếm Tông và Chư Thiên Kiếm Thần, hẳn là bọn chúng sẽ nghe lời ngươi, nếu tiểu hữu ra mặt đòi người chắc không khó phải không?”  

 

“Điều… Điều này!”, Diệp Thành ho khan: “Thật… Thật ra ta không phải đồ nhi của Kiếm Thần”.  

 

“Không phải đồ nhi của Kiếm Thần?”, vẻ mặt Đông Dương Chân Nhân trở nên khá vi diệu.  

 

“Thực xin lỗi, vãn bối đã lừa tiền bối”.  

 

“Ngươi…”, Đông Dương Chân Nhân suýt thì thở không ra hơi, tiểu tử ngươi còn nhỏ mà chơi lớn thế! Khi ở Thiên Phủ Thần Triều chúng ta bị ngươi lừa quay như chong chóng, vào thời khắc mấu chốt ngươi lại nói thế này, ngươi có cần mặt mũi nữa không?  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!