Liễu Dật vẫn nhớ trong cuộc thi tam tông Diệp Thành bị thương nặng thế nào, cũng nhớ trạng thái của hắn sau khi uống Thực Đan Cốt năm vân, càng nhớ sau khi hắn cố gắng gượng sử dụng cấm thuật xong thì thảm cỡ nào, thật sự đã trở thành một kẻ bỏ đi.
Bây giờ thấy Diệp Thành đứng ở đây, sao hắn ta có thể không kinh ngạc?
“Dật Nhi, có một số việc sau này vi sư sẽ nói chi tiết cho con sau, bây giờ chữa lành đạo thương cho con trước đã!”, thấy Liễu Dật như thế, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.
Ông nói xong lời này, trong đôi mắt mờ tối của Liễu Dật chợt lướt qua một tia sáng sắc bén, hắn ta cực kỳ kích động nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Sư tôn, mọi người có thể chữa lành đạo thương cho con rồi sao?”
Đã từng có những lúc hắn gào thét trong lòng, vết đạo thương trên người khiến hắn không thể tiếp tục con đường tu luyện.
Hắn là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông nhưng lại không thể mang vinh quang về cho tông môn, ngược lại sau cuộc thi tam tông còn trở thành kẻ vô dụng, điều này khiến hắn rất bất lực, cũng không cam tâm.
Bây giờ nghe thấy có người chữa được đạo thương cho mình, sao hắn có thể không kích động?
“Sư phụ, đồ nhi cần… cần chuẩn bị gì không ạ?”, có lẽ vì quá mức kích động, Liễu Dật trước nay luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Huynh không cần chuẩn bị gì đâu”, Diệp Thành lên tiếng: “Chỉ cần vào Ngọc Linh Trì là được”.
Hắn vừa nói dứt lời, Liễu Dật lại sửng sốt, hắn ta nhìn Diệp Thành, rồi lại nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên. Liễu Dật không ngốc, đương nhiên nghe ra được người chữa đạo thương cho mình là Diệp Thành.
Hắn ta lại sốc thêm lần nữa.
Nhưng sau đó hắn vẫn lật đật vào Ngọc Linh Trì, hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng bên trong.
“Có thể sẽ hơi đau, sư huynh cố chịu nhé”, Diệp Thành đã gọi Thiên Lôi ra bao phủ toàn thân Liễu Dật, bao phủ lấy linh hồn hắn rồi tìm vết nứt trên linh hồn hắn.
Hự…
Trên mặt Liễu Dật lập tức hiện lên vẻ đau đớn, nhưng hắn cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Liễu Dật, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên muốn bước lên nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
“Sư huynh, huynh nghĩ Thiên Lôi có chữa được đạo thương của Dật Nhi không?”, Bàng Đại Xuyên dời ánh mắt từ Ngọc Linh Trì sang Dương Đỉnh Thiên.
“Đạo thương của Diệp Thành còn khỏi mà, khả năng Diệp Thành cũng chữa được cho Dật Nhi”, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử này đã tạo ra quá nhiều điều không thể, ta tin nó làm được”.
“Nhưng thiên kiếp có thể chữa được đạo thương thật sự là khiến đệ không ngờ tới”, Từ Phúc nhẹ nhàng vuốt râu, liên tục cảm thán, nếu Diệp Thành không nói thì có lẽ họ sẽ không bao giờ biết.
“Nếu Diệp Thành thật sự có thể chữa khỏi cho Dật Nhi thì Hằng Nhạc Tông ta chẳng phải đã có hai thiên tài tuyệt thế rồi sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nói vừa cười rạng rỡ.
“Đúng thế!”, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, Diệp Thành thì không phải nói, tiểu tử này đúng là yêu nghiệt. Còn Liễu Dật, thiên phú của hắn ta cũng có thể gọi là yêu nghiệt, nếu không có đạo thương cản trở thì Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cũng không phải đối thủ của hắn.
Như vậy Diệp Thành và Liễu Dật sẽ là thiên tài tuyệt thế của Hằng Nhạc Tông, sự tồn tại của họ khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy hy vọng, mà còn là một hy vọng vô cùng tươi sáng.
“Tiểu tử, ngươi thật sự quá thần bí”, trong tiếng xì xào của mọi người, Sở Huyên hít sâu một hơi, bất giác quan sát đồ nhi của mình một lượt từ trên xuống dưới, hắn có thể chữa được đạo thương thật sự khiến cô rất bất ngờ và chấn động.
“Tỷ à, tỷ chọn được đồ nhi giỏi thật đấy!”, Sở Linh ở bên cạnh nháy mắt với cô.
“Linh Nhi, hay là chúng ta tìm thời gian gọi tiểu tử này tới nói chuyện nhé?”, Sở Huyên nghiêng đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Sở Linh.
Nghe vậy, hai má Sở Linh lập tức đỏ ửng.
Cô thông minh như thế, sao lại không nghe ra ý Sở Huyên, chẳng phải ý tỷ ấy là chuyện trinh tiết của cô sao? Nếu hôm qua hai người không hợp thể để đối phó với kẻ thù thì có lẽ Sở Huyên sẽ không bao giờ biết được bí mật này.
“Tỷ à, đó… đó là ngoài ý muốn thôi”, Sở Linh cúi thấp đầu, đung đưa vạt áo.
“Hay là tối nay hai đứa ngủ với nhau đi!”
“Ai ya, tỷ này…”, Sở Linh giậm chân, ôm mặt chạy ra ngoài.
Nhìn Sở Linh chạy đi, mặc dù Sở Huyên mỉm cười nhưng trong đôi mắt đẹp lại có chút phức tạp, không biết vì sao trong lòng cô cũng cảm thấy hơi chua xót.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!